Thẩm Mỹ Vân hít một hơi thật sâu, may mà trong Bào Bào cái gì cũng có, nếu không thì cô chỉ có nước uống gió tây thôi.
Cô thấy tay mình dính dính nhớt nhớt, cúi đầu nhìn xuống, thì ra trong tay vẫn còn nắm một vảy cá.
Nói thì nói vậy, nhưng vảy cá này vừa tanh vừa hôi, mà vứt đi thì lại tiếc, dù sao cũng là thứ cô khó khăn lắm mới giành được.
Vứt đi thì thật là phí.
Thẩm Mỹ Vân cố gắng tỏ ra thản nhiên trước mặt con gái: "Miên Miên, chúng ta không mua đồ ăn nữa, đi xem đồ dùng hàng ngày đi."
Đến tỉnh Hắc cắm rễ sinh sống, núi cao hoàng đế xa, nghe nói các hợp tác xã ở đó thậm chí còn không đủ cả đồ dùng cần thiết.
Miên Miên không vạch trần mẹ, cô bé gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Thẩm Mỹ Vân.
Cô bé khẽ nói: "Mẹ ở đâu, Miên Miên ở đó."
Có nhiều người như vậy nhưng cô bé vẫn không để lạc mẹ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play