Thẩm Mỹ Vân: "Đúng vậy, chất lượng của áo tốt mà, nên giá không rẻ."
Còn giá nhập vào thì dù có trời sập xuống cô cũng sẽ không hé môi nửa lời. Đó là gốc rễ kinh doanh của người ta, không ai chịu để lộ gốc rễ của mình ra ngoài.
Ban đầu Từ Phượng Hà còn nói, cũng muốn mua một chiếc cho chồng mặc, nhưng khi nghe nói một chiếc cả trăm tệ, ý định đó lập tức tan biến.
"Chiếc áo này chắc có dát vàng đấy." Một chiếc áo đã bằng hơn một tháng lương của cô ấy, cô ấy làm việc ở xưởng luyện thép, lại là nhân viên tuyên truyền bình thường nhất, nhiều năm không được thăng chức, vì thế lương mỗi tháng chỉ khoảng sáu mươi tệ.
Thẩm Mỹ Vân bông đùa: "Lông chồn mặc vào ấm áp, chẳng phải giống như dát vàng rồi hay sao?"
Nói xong, cô đứng dậy: "Em ra ngoài tìm mẹ nói chuyện, chị cả, chị ba, chúng ta lát nữa nói tiếp nhé."
Sau khi Thẩm Mỹ Vân rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play