Nói thật lòng, cho dù là kiếp sau, Thẩm Mỹ Vân cũng chưa từng thấy có mấy người làm ba mẹ có thể nói những lời bảo đảm như vậy đối với con cái.
Nếu cuộc sống không tốt đẹp, con về đây ba mẹ nuôi con.
Có quá nhiều, quá nhiều điều chứa đựng trong câu nói này.
Nhiều đến nỗi Thẩm Mỹ Vân không biết phải nói thể nào, thậm chí cô không thể nói ra được dù chỉ là một câu, một chữ, chỉ có thể vụng về tựa đầu vào bờ vai của Trần Thu Hà, cọ sát nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ kêu một tiếng: "Mẹ ơi!"
Cô là đứa trẻ được mẹ yêu thương, đây chính là dũng khí không có giới hạn của cô.
Trần Thu Hà ở bên cạnh không khỏi bật cười khi nghe hai chữ này, bà ấy sờ sờ mặt của cô, dặn dò: "Trước đây lúc chúng ta từ Bắc Kinh về quê, cá đỏ dạ và bức tranh chữ mẹ đã cho con cả rồi, sau này đó chính là của hồi môn của con.
Đó gần như là toàn bộ tài sản của gia đình họ, Trần Thu Hà đã giao hết cho con gái Thẩm Mỹ Vân mà không hề đắn đo suy nghĩ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play