Nhìn nét mặt và cử chỉ của cô ấy, Hạ Vĩ Thông chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát, anh ta thậm chí không biết mình đã mở miệng nói như thế nào: “Anh... em muốn tuyên bố chuyện gì?”
Tô Nguyên có chút ngượng ngùng nói: “Lần trước anh khuyên em, em thấy rất có lý, chúng ta vẫn nên đến khu an toàn Thiên Dương thôi!”
Tiếng ve sầu râm ran ngày hè khiến người ta khó chịu, Tô Hàm với ngũ giác nhạy bén lại càng thấy khó ngủ. Trần Tuấn Yến tìm cho cô nút tai cách âm, nhưng ban đêm không nghe thấy gì cô lại không an tâm mà ngủ được.
Ban đầu cô định như năm ngoái, ban đêm sẽ ngâm mình trong bể nước để ngủ, nhưng Bạch Đông đã ra ngoài bắt hết lũ ve sầu xung quanh, còn xách mấy bao tải ve sầu đến trước mặt Tô Hàm, tự hào tuyên bố: “Tối nay nhất định sẽ không có ve sầu làm phiền em nữa! Tiểu Hàm, tối nay em có thể ngủ trên giường rồi!”
Hành động của Bạch Đông khiến Tô Hàm vừa bất đắc dĩ vừa cảm động, chỉ biết nói lời cảm ơn, đồng thời thỏa mãn mong muốn được uống trà sữa của anh.
Thời tiết mùa hè nóng bức, đặc biệt không mấy dễ chịu với những người cá thức tỉnh như Loan Chiêu Nghi, bọn họ không chỉ một lần ghen tị với Tô Hàm vì không có đuôi.
“Thời tiết nóng nực, đuôi của chúng tôi cứ nhô ra mất kiểm soát, mà cứ nhô ra là lại bị cháy nắng bong tróc da, thật sự rất khó chịu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play