Lòng cô chợt tĩnh lặng, Tô Vệ Quân đã nghẹn ngào gọi một tiếng “Tiểu Hàm!”.
Gặp Tô Vệ Quân là một chuyện ngoài ý muốn, Tô Hàm hoàn toàn không có ý định ôm mặt khóc lóc nhận nhau, đối với cô, Tô Vệ Quân sớm đã là một người xa lạ. Cô thu hồi tầm mắt, kéo Bạch Đông xoay người rời đi. Phía sau Tô Vệ Quân loạng choạng đuổi theo, rất nhanh đã lạc mất Tô Hàm.
Ông ta ngơ ngác đứng giữa đám người, mãi đến khi Cát Thu Lệ chen vào kéo ông ta, cằn nhằn: “Ông chạy lung tung cái gì thế! Phía trước lại đến một xe rau, đang dỡ hàng đấy! Nhanh lên, chúng ta đi nhặt đồ rơi vãi!”
“Tiểu Hàm, tôi nhìn thấy Tiểu Hàm rồi.”
“Đi thôi... Ông nói gì cơ? Ở đâu! Ở đâu cơ! Nó còn sống sao?”
Sau khi về nhà, Tô Hàm không hề nhắc đến chuyện này với Tô Vệ Quốc và Vương Nguyệt Nga.
Khu an toàn rất rộng lớn, tương đương với sáu thành phố, hôm nay cô đến khu chợ của thành phố bên kia cũng là tình cờ, lần trước khi đi làm nhiệm vụ cô đã mang về một bộ bàn ghế gỗ trắc đỏ nguyên vẹn, chợ bên kia có cửa hàng đồ gỗ lớn nhất khu an toàn, cô đến đó để bán bộ bàn ghế, đổi lại được năm nghìn hai trăm cân lương thực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT