Chị dâu Từ bế Tiểu Chân, khóe mắt đều là ý cười dịu dàng: “Đúng vậy, chị và Tiểu Chân ít ra ngoài lắm, cũng không trắng bằng em.”
Sau khi về nhà hỏi thăm ngày tháng hiện tại, Tô Hàm cũng ước chừng được thời gian mình ở dưới đáy sông.
Bất kỳ ai ngâm mình trong nước sông hai ba tháng, cũng sẽ trắng bệch như người chết, lúc mới lên bờ, cô nhìn vào gương, còn tưởng mình nhìn thấy quỷ. Sau đó vội vã về nhà, trên đường đi phơi nắng nhiều, mới che đi được làn da trắng bệch không giống người kia.
Tô Hàm biết họ tò mò về những gì cô trải qua trong những ngày này, cô lược bỏ cuộc giao tranh với con trăn thây ma, chỉ nói rằng mình bị lạc đường trong quá trình chạy trốn, sau đó trượt chân ngã xuống nước, không biết trôi dạt đến đâu, lên bờ rồi lại không tìm được phương hướng, để tránh thây ma nên chạy càng lúc càng xa, đến khi tìm được xe và xăng rồi mới xác định được phương hướng, cô cũng không biết đã qua bao lâu.
“Nếu không nghe mọi người nói ngày tháng hôm nay, con cũng không biết mình đã trôi dạt bên ngoài lâu như vậy.”
Anh Từ cười phụ họa: “Đó là do em phúc lớn mạng lớn! Lúc em mất tích, mưa lớn kéo dài, nơi này cũng bị ngập, may mà ngôi nhà chúng ta đổi sau này có một ban công nhỏ, không đến nỗi phải ngủ trong nước vào ban đêm.
Về là tốt rồi! Chuyện thây ma hóa trước đây đã lắng xuống, khu an toàn hiện tại cũng đã khôi phục trật tự, không còn căng thẳng như trước, rất thích hợp để sinh sống...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play