Rất nhiều người hộ tống giáo sư Thôi từ phía tây trở về kinh đô, trên đường tổn thất vô số, trong sự đẫm máu và nước mắt, niềm tin của tất cả mọi người càng thêm kiên định, đó chính là bảo vệ bà ấy, hộ tống bà ấy! Bà ấy là nhiệm vụ, là hy vọng, là ánh bình minh.
Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của giáo sư Thôi, đại đội trưởng Cao không nhịn được cũng đỏ mắt.
Quân kỷ nghiêm minh, nhìn thấy giáo sư Thôi có đuôi cá, mọi người chỉ kinh ngạc trong chốc lát, những người không phải người trong quân đội thì không nhịn được, bàn tán xôn xao.
Tô Hàm tìm một góc ngồi xổm xuống, người cùng làng đến hỏi cô: “Chuyện gì vậy?”
Tô Nguyên và các thành viên trong đội cũng vội vã chạy về, nhìn giáo sư Thôi với vẻ kinh ngạc, hỏi thăm đôi câu, Hạ Vĩ Thông biết được giáo sư Thôi được tìm thấy trong ao trong hang động, anh ta vỗ đầu mình: “Tại tôi! Nơi có thể ẩn nấp gần đây nhất chính là hang động đó, sao tôi lại không nghĩ ra!”
Giáo sư Thôi được đại đội trưởng Cao sắp xếp đưa lên xe, vừa mới đưa vào thì mặt đất lại rung chuyển.
“Mau lên xe hết đi, chúng ta phải lên đường rồi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play