Lời an ủi dịu dàng như vậy khiến mắt Tô Hồng Vũ ươn ướt, cậu muốn nói rằng mình không còn là trẻ con nữa, chị không cần dỗ dành mình như dỗ trẻ con nhưng cậu nhìn vào ánh mắt dịu dàng của chị Từ, chỉ nghẹn ngào gật đầu: “Vâng, em biết, cảm ơn chị.”
Chị Từ cười rất to: “Gọi là dì chứ!”
“Chị trông chỉ hơn hai mươi tuổi, em đã mười bảy tuổi rồi, tuổi của chị không thể sinh ra đứa con trai lớn như em được.”
Chị Từ cười không ngậm được miệng: “Em nhìn chuẩn thật, chị đúng là mới hai mươi chín tuổi, lúc em chào đời chị mới mười hai tuổi.”
Không khí trong xe trở nên vui vẻ.
Anh Từ ngồi ghế lái phía trước cười hỏi: “Hồng Vũ phải không, sao em lại ở cùng với cô Tô, cô ấy còn giúp em chăm sóc em trai em gái, ôi chao anh không có ý nói cô ấy là người máu lạnh vô tình, mà em cũng biết đấy, bây giờ thời thế khó khăn lắm, người nhà còn không lo nổi, các em cũng không phải họ hàng gì.”
Anh Từ cũng biết thân thế của Tô Hàm, dù sao cũng ở trong làng lâu như vậy rồi. Tô Hàm ngay cả với cha mẹ ruột cũng rất lạnh nhạt, sao đột nhiên lại phát thiện tâm nhận nuôi bốn đứa trẻ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT