Con cáo trắng rất có linh tính, nhìn về phía Tô Thiên Bảo, Tô Thiên Bảo nước miếng sắp chảy ra: “Chị, con cáo này thân với chị thật, nhảy lên xe là chạy đến chỗ chị, em có thể sờ nó không?”
“Được.”
Con cáo trắng mới nhảy lên người Tô Thiên Bảo ngồi xổm, Tô Thiên Bảo vui như mở cờ, nhẹ nhàng sờ hai cái.
Tô Hiểu Bội ôm một đứa em họ bảy tuổi và một đứa chín tuổi, cẩn thận ngồi ở hàng ghế sau. Cô bé lén nhìn con cáo, trong lòng cảm thán thật đẹp, đẹp hơn cả trên tivi, mắt còn màu xanh nữa. Nhưng sự mới lạ chỉ thoáng qua, cô bé lo lắng nhìn anh trai ngoài cửa sổ xe, anh trai cười với bọn họ, cười rất vui: “Ngoan ngoãn nhé.”
“Vâng.” Tô Hiểu Bội gật đầu, xoa đầu các em. Tô Hồng Bân bảy tuổi quay người hỏi: “Sao anh không lên xe?”
Tô Hiểu Bội cười gượng nói: “Xe không đủ chỗ, anh ở ngoài đi xe ba bánh.”
Tô Hồng Quân chỉ hơn em trai hai tuổi, ngoan ngoãn để chị họ ôm, còn kéo tay em trai: “Ngoan ngoãn đừng nghịch ngợm, không thì chị đánh đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT