Trong cơn ác mộng, có lẽ Chung Ái Quân và Chung Ái Quốc nhận ra được sự an ủi dịu dàng của mẹ, tiếng khóc của hai cậu bé dần nhỏ đi, hình như cảm xúc đã ổn hơn một chút, nhưng đôi lông mày nhíu chặt của hai cậu bé vẫn không thả lỏng.
Nhìn hai đứa con vẫn nhíu chặt mày, Khánh Hoa cảm thấy rất khó chịu.
Vừa nghĩ lại chuyện hôm nay, bây giờ trong lòng Khánh Hoa vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Nghĩ lại nếu như hôm nay Thẩm Đường không trùng hợp gặp bọn nhỏ đi ra sau núi, nếu Thẩm Đường không phát hiện có gì đó không ổn và để bọn nhỏ xuống núi trước. Nếu Thẩm Đường bỏ rơi Chung Ái Quân...
Nghĩ như vậy, trong lòng chị ấy cảm thấy vô cùng may mắn.
Chung Lĩnh không ở nhà, nhỡ đây hai đứa bé thật sự xảy ra chuyện gì sao, đến khi Chung Lĩnh trở về, Khánh Hoa cũng không biết mình nên nói với anh ấy như thế nào.
Cũng may bọn trẻ không xảy ra chuyện gì, may mà có Thẩm Đường.
Khánh Hoa không ngủ gần như cả đêm, đến khi trời sáng, chị ấy mới rời khỏi phòng của con và trở về phòng của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT