Cố Thịnh vẫn không nói gì, anh mím đôi môi mỏng, vẻ mặt nghiêm túc, trong sự nghiêm túc này còn có thêm một chút sự xoắn xuýt.
Giáo sư Khương nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi của Cố Thịnh, trong lòng thoáng nghi ngờ, ông cụ nhìn chằm chằm Cố Thịnh, sau đó hỏi: “Cố Thịnh, vẻ mặt này của cháu, có phải cháu đang giấu diếm ông chuyện gì đúng không?"
Trong lòng Cố Thịnh giật mình thon thót, anh im lặng một hồi, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ông ngoại, lúc đầu cháu tới là muốn nói chuyện này, nhưng hôm qua cháu có việc phải ra ngoài nên chưa kịp nói với ông.”
“Có chuyện gì, sao nhìn cháu nghiêm túc thế?” Giáo sư Khương tưởng rằng việc này liên quan đến công việc của Cố Thịnh, ông cụ vội vàng ngồi thẳng người, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Cố Thịnh nhìn dáng vẻ này của giáo sư Khương, trong lòng càng cảm thấy không chắc chắn, nhưng chuyện này vẫn cần phải nói ra, cùng lắm thì lát nữa anh bị ông ngoại đánh gãy cái chân chó này rồi vào bệnh viện thôi.
Chết sớm chết muộn thì cũng là đều chết, không bằng cứ chịu một đao cho thống khoái đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play