Nửa tiếng sau, chí lớn ban đầu của Tần Lạc đã biến mất hoàn toàn, bây giờ cậu ấy chỉ còn lại đúng một cảm giác, rất mệt, cực kỳ mệt, vô cùng vô cùng mệt.
Thẩm Đường cầm hạt lạc đi theo sau Tần Lạc, Tần Lạc cuốc một hố thì Thẩm Đường sẽ lập tức ném vài hạt lạc vào trồng, nhìn mồ hôi chảy dài trên gương mặt đỏ rực của Tần lạc, Thẩm Đường mím môi, nhưng cũng không nói bất cứ cái gì.
Ở bên này Tần Lạc cuốc đất, Thẩm Đường reo hạt lạc, phía sau là Lục Viên lấp đất, ở trong một miếng đất khác, Thẩm Đại Chí đang ngồi xổm nhổ cỏ ở đó.
Bận rộn hơn một tiếng, Thẩm Đại Chí thấy vẻ mặt của Tần Lạc thì vội vàng bảo bọn họ dừng làm việc, dọn dẹp một chút rồi dẫn ba người về nhà.
Trở về nhà họ Thẩm, Ngô Thuý Bình nhìn gương mặt bị mặt trời chiếu đến đỏ rực của ba người thì nhìn Thẩm Đường với vẻ mặt nghi ngờ, bà ấy hỏi: “Đường Đường, các con đi đâu vậy? Sao mặt mũi lại như thế này?”
“Mấy đứa bé đến giúp tôi làm việc đồng áng, nhất là tên nhóc này, giúp tôi cuốc đất hơn một tiếng đó, thằng nhóc này nhìn thì gầy, nhưng làm việc lại rất khỏe, rất tốt, rất tốt đó.” Thẩm Đại Chí ngốc nghếch trả lời một câu.
Gần như là ngay khi vừa nói xong, Thẩm Đại Chí đã bị Ngô Thuý Bình trừng mắt, bà ấy không vui nói: “Cái ông già chết tiệt nhà ông làm cái gì thế hả? Đây là bạn học của Đường Đường, là người đọc sách, phần tử trí thức, ông lại để người ta giúp ông cuốc đất? Ông nghĩ cái gì vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT