Nghe xong lời của Tiếu Lan, sắc mặt Lý Tự Lập càng đen hơn, chỉ hận không thể khâu miệng bà ta lại.

Bà Chu cười lạnh, quay đầu nhìn về phía Chu Văn Phi nói: "Chủ nhiệm Chu, ông nghe thấy hết rồi chứ?"

Chu Văn Phi đương nhiên là nghe thấy, sắc mặt trầm xuống, ông nhìn Lý Tự Lập rồi cười lạnh nói: "Phó xưởng trưởng Lý, năm đó tiền một vạn mà lão Cố cho, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, bây giờ đến miệng vợ ông lại thành tiền cho nhà ông rồi sao? Trước mặt người làm chứng như tôi mà dám nói bậy, vậy thì những lúc tôi không nhìn thấy, các người đã làm gì Tiểu Nguyệt, tôi thật không dám nghĩ!" Lý Tự Lập tức giận xông đến trước mặt Tiếu Lan, giáng cho bà ta một cái tát thật mạnh, nghiến răng mắng:

"Đồ ngu này, ai nói với bà tiền đó là cho chúng ta? Đó là tiền sinh hoạt mà ân sư để lại cho Tiểu Nguyệt, bà lại dám giấu tôi, cắt xén tiền tiêu của Tiểu Nguyệt, bà muốn hại c.h.ế.t tôi sao!"

DTV

Tiếu Lan bị đánh đến nỗi khóe miệng chảy máu, bà ta ôm mặt, lúc đầu còn tức giận không chịu nổi nhưng khi đối diện với ánh mắt cảnh cáo lạnh lẽo của Lý Tự Lập thì lại không dám hé răng.

"Tiểu Nguyệt à! Con bé này ở nhà bị ấm ức, sao không nói với chú?" Lý Tự Lập lại quay đầu, cười một cách hòa ái nhìn Tống Duệ Nguyệt.

Tống Duệ Nguyệt bị nụ cười của ông ta làm cho sởn cả gai ốc, sợ hãi nhìn về phía Chu Văn Phi: “Chú Chu, chú có tin lời này không?”

Chu Văn Phi đương nhiên không tin, ông quay đầu hỏi bà Chu: "Bà Chu, vừa nãy bà nói Tiểu Dương nhà bà đến đồn công an tìm cục trưởng Hứa à? Vậy chúng ta ngồi xuống đợi cục trưởng Hứa đi."

Nghe vậy, Lý Tự Lập sợ đến nỗi tay run lên, cố cười trấn tĩnh nói: "Đây đều là chuyện gia đình, không cần làm lớn đến đồn công an chứ, chúng ta tự giải quyết là được rồi."

Tiếu Lan ôm mặt đau rát nhưng lại cười khinh thường: "Cục trưởng Hứa nào, các người định dọa tôi sao, cục trưởng là người bận rộn lắm, có quản chuyện nhàn rỗi này không?"

"Ai nói tôi không quản? Có người báo cáo các người mưu lài hại mạng, là cảnh sát thì đương nhiên phải làm theo pháp luật, huống hồ các người còn ngược đãi cháu gái tôi, hôm nay chuyện này tôi nhất định phải quản." Cửa phòng vang lên một giọng nói đầy uy nghiêm và tức giận.

Tiếp đó, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác quân đội, bên trong là bộ cảnh phục màu xanh lục, đầu đội mũ cảnh sát bước vào, phía sau còn có một nam một nữ cũng mặc cảnh phục, đều rất trẻ, trông chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Hứa Kiến Trung gần năm mươi tuổi, làm phó cục trưởng mười mấy năm, gần đây mới được thăng chức làm cục trưởng, trên người mang theo uy nghiêm rất lớn, vừa đứng ở đây, Tiếu Lan lập tức mềm nhũn cả chân, sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.

Ông ấy quay sang nhìn Tống Duệ Nguyệt, trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp, mãi một lúc sau mới nói: "Cháu là Tiểu Nguyệt à? Đã lớn thế này rồi, giống mẹ cháu thật, không, không đúng, còn xinh hơn mẹ cháu hồi đó, đôi mắt và lông mày trông giống bố cháu."

Lời này vừa nói ra, chứng tỏ ông ấy không chỉ quen biết ông ngoại của Tống Duệ Nguyệt mà còn quen biết cả bố mẹ của Tống Duệ Nguyệt.

Nếu không, năm đó cũng sẽ không được Cố Dữ An tìm đến làm nhân chứng.

Nghe vậy, hốc mắt Tống Duệ Nguyệt lại đỏ lên nhưng lần này cô đã kìm nén được, cô hít mũi, giọng mềm mại đáp: "Cháu chào chú Hứa, cháu chính là Tiểu Nguyệt, Tống Duệ Nguyệt."

Hứa Kiến Trung thường nghiêm khắc, đột nhiên nhìn thấy một cô gái nhỏ ngoan ngoãn và mềm mại như vậy, ông ấy giật giật khóe miệng, cố gắng để mình trông hiền lành hơn một chút.

“Nói cho chú Hứa biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tống Duệ Nguyệt lại kể hết những sự sỉ nhục mà mình phải chịu đựng trong những năm qua, cuối cùng cô nói: "Chú Hứa, cháu cầu xin chú và chú Chu nhất định phải làm chủ cho cháu! Những năm qua cháu sống quá khổ sở rồi, nếu không phải hôm qua Tiếu Lan túm tóc cháu đập vào tường như điên, sau khi cháu ngất đi đã mơ một giấc mơ, mơ thấy ông ngoại mắng cháu, nói sao cháu lại ngốc như vậy, bị ức h.i.ế.p cũng không biết đi tìm mấy chú mấy bác năm xưa làm chủ, cũng là ông ngoại trong mơ nói cho cháu biết nội dung và thỏa thuận năm đó, những chú bác nào đã làm chứng, bây giờ các chú đang ở đâu... Hôm nay, sau khi tỉnh dậy cháu mới biết mình phải dũng cảm phản kháng."

Cô nói như vậy, cũng nhờ những lời bà Chu mắng Lý Tự Lập vừa nãy đã gợi cho cô cảm hứng. Năm đó, cô chỉ biết ông ngoại đã giao mình cho gia đình Lý Tự Lập nuôi dưỡng nhưng chuyện tiền bạc và thỏa thuận thì mãi đến kiếp trước, một ngày nọ cô tình cờ gặp được Hứa Kiến Trung sau khi ông nghỉ hưu, cô mới biết được từ ông. Còn về việc Chu Văn Phi luôn hỏi cô rằng nhà họ Lý đối xử với cô có tốt không, cô cũng chỉ coi đó là sự quan tâm hỏi han thông thường của cán bộ phường đối với cô mà thôi, cộng thêm việc gia đình Lý Tự Lập luôn cảnh cáo đe dọa cô, cô càng sợ đến c.h.ế.t khiếp, làm sao dám đi tìm người chống lưng làm chủ. Sau khi cô nói xong, cả sân trước tiên là im lặng như tờ, ngay sau đó lại trở nên ồn ào.

"Đây là lão Cố dưới suối vàng cũng không nhắm mắt được rồi! Mới báo mộng cho Tiểu Nguyệt này đây."

DTV

Lý Tự Lập và Tiếu Lan nhìn nhau, đặc biệt là Lý Tự Lập, đáy mắt nhanh chóng hiện lên vẻ kinh hoàng, rõ ràng là đã bị dọa sợ.

Hứa Kiến Trung nghe xong, tức giận đến mức nắm chặt tay, những năm qua ông bận rộn với công việc, nghĩ rằng người mà lão Cố giao phó hẳn là đáng tin nên dần dần quên mất chuyện này, nếu không phải vừa nãy có người chạy đến đồn công an tìm ông, ông căn bản không biết đứa trẻ Tiểu Nguyệt này trong những năm qua lại phải chịu nhiều đau khổ như vậy, ông đã phụ lòng tin của lão Cố rồi!

"Lý Tự Lập, ông đúng là giỏi lắm!" Hứa Kiến Trung cười lạnh, quay đầu nhìn nữ cảnh sát cũng đang đầy vẻ tức giận phía sau: "Tiểu Lý, Tiểu La các cô đưa đồng chí Tống Duệ Nguyệt vào nhà kiểm tra thương tích, lập hồ sơ điều tra Lý Tự Lập và Tiếu Lan về tội g.i.ế.c người không thành."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play