Cô không vội mở rương, mà lặng lẽ nhìn, hốc mắt dần ươn ướt.
Những thứ này đều là ông ngoại để lại cho cô nhưng kiếp trước, lại bị nhà họ Trương và Trương Hân Nguyệt phát hiện, trộm hết những báu vật này.
Kiếp trước, là cô vô dụng, là cô ngu ngốc, tin nhầm người, khiến ngọc bội bị cướp, kho báu bị trộm, bản thân cũng bị nhà họ Trương đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đầu đường, sống bằng nghề nhặt rác, làm việc lặt vặt.
Cho đến khi vô tình nhìn thấy mấy người mặc quân phục bị người ta truy đuổi, cô thấy một người trong số họ trong lúc đánh nhau làm rơi ra từ trong túi một miếng ngọc bội giống hệt miếng ngọc bội của mình, khi thấy tên côn đồ sắp b.ắ.n vào sau lưng người đó, cô không nghĩ ngợi gì đã xông tới, đẩy người đó ra, đỡ viên đạn đó, cô thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, cũng không hỏi miếng ngọc bội đó là từ đâu mà có, thì đã chết!
Bây giờ, cô trọng sinh sống lại, đã hiểu được bí ẩn của ngọc bội, cũng kích hoạt được không gian ngọc linh, bây giờ lại có thể thu hết những kho báu này vào không gian trước, còn nhà họ Trương và Trương Hân Nguyệt, con sói mắt trắng không biết đang ở điện Diêm
Vương nào... hừ, kiếp này để chúng gặp quỷ đi! [Trương Hân Nguyệt là con gái nuôi của nữ chính kiếp trước.] Nghĩ đến đây, cô không thèm nhìn, liền thu hết những chiếc rương này vào không gian.
Ra khỏi hầm trú ẩn, cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo, cô thực sự không còn gì phải lo lắng nữa rồi.
Bây giờ, cô đến ủy ban khu phố để xin đi làm thanh niên trí thức.
Đến ủy ban khu phố, đã gần đến giờ ăn trưa, Tống Duệ Nguyệt lấy sổ hộ khẩu trong người ra, đi vào tìm cửa sổ đăng ký, thấy bên trong có một phụ nữ trung niên đang đan len, liền cười hỏi: "Chị ơi, chào chị, em muốn xin đi làm thanh niên trí thức, đăng ký ở đây sao?"
Người phụ nữ trung niên tên là Đường Hồng Hà, con cái đã mười bảy mười tám tuổi, thấy cửa sổ đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp, còn ngọt ngào cười gọi mình là chị, lại còn xin đi làm thanh niên trí thức, Đường Hồng Hà đang lo lắng vì danh sách vận động thanh niên trí thức không đủ, lập tức vui mừng.
"Đăng ký ở đây này, em gái, em xinh đẹp như vậy, gia đình em cũng nỡ để em đi làm thanh niên trí thức à?"
"Chị, bố mẹ em đều không còn nữa, trong nhà chỉ có một mình em, em nghĩ thế nào cũng phải đóng góp cho đất nước nên quyết định xin đi làm thanh niên trí thức, đi hỗ trợ xây dựng nông thôn, cùng với đồng bào nông thôn cùng nhau học tập tiến bộ." Tống Duệ Nguyệt đầu tiên là buồn bã một lúc, sau đó lại hào hứng phát biểu cảm nghĩ của mình.
Đường Hồng Hà nghe vậy liền vỗ tay bôm bốp, sau đó lấy ra một tờ giấy, là danh sách những vùng nông thôn sẽ sắp xếp người đi làm thanh niên trí thức lần này, có cả miền Nam lẫn miền Bắc.
Vì Tống Duệ Nguyệt có tư tưởng tích cực chủ động, Đường Hồng Hà quyết định cho cô đi cửa sau, để cô tự chọn nơi.
Tống Duệ Nguyệt nghĩ chỉ cần được đi làm thanh niên trí thức, tạm thời rời khỏi đây trốn tránh vài năm là được, đi đâu cũng được.
Nhưng bây giờ được tự chọn thì chắc chắn là tốt nhất rồi.
Cô nhận lấy xem, rất nhanh mắt cô sáng lên.
"Chị, em xin đi đảo Nam Châu được không?"
Đường Hồng Hà nhìn cô như nhìn người ngốc: "Đi đảo Nam Châu? Em chắc chứ?"
Đó là một nơi quỷ quái mà mười chín người thì mười tám người không muốn đến, nơi đó rắn rết chuột kiến đặc biệt nhiều và đặc biệt to, chỉ cần một cơn bão đi qua, mái nhà có thể bị lật tung, muốn ăn một miếng rau xanh cũng khó, vật tư còn thiếu thốn hơn cả Chương Thành của bọn họ, đàn ông ở đó còn không coi phụ nữ ra gì, nói chung là một nơi gian khổ và lạc hậu.
"Đông Bắc thu hoạch lương thực tốt, lại nhiều lâm sản, sao em không chọn?"
"Đất nước mình, nơi nào cũng tốt. Nhưng em đặc biệt sợ lạnh, đảo Nam Châu ấm áp, hơn nữa, em có một người họ hàng cũng ở đó, đến còn có người giúp đỡ."
Cô nhớ chú Hứa từng nói, thầy giáo cũ của bố mẹ, một trong ba người làm chứng do ông ngoại nhờ vả là La Khang Bình, ông La bị đày xuống một ngôi làng nào đó ở Nam đảo.
Nếu cô cũng có thể đến Nam đảo, tiện thể có thể tìm ông La.
Đường Hồng Hà nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, lấy tờ khai đưa cho cô điền, lại đóng dấu, nói với cô rằng đợt thanh niên trí thức đi Nam đảo này sẽ khởi hành vào ngày mười sáu tháng giêng, đến lúc đó ủy ban khu phố và phường sẽ thống nhất mua vé tàu, sẽ có người đưa họ đến đó.
Tống Duệ Nguyệt ngẩn người, sau đó bật cười.
Kiếp trước, cô và Trương Dục Sơ đã đăng ký kết hôn vào ngày mười sáu tháng giêng, kiếp này, cô lại đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức vào ngày mười sáu tháng giêng.
Hai lựa chọn khác nhau, chắc chắn sẽ là hai cuộc đời hoàn toàn khác nhau.
Kiếp này, cô nhất định phải sống thật rực rỡ, không phụ lòng ông ngoại đã tận tâm tận lực sắp xếp mọi thứ cho cô, chỉ cần không làm chuyện ngu ngốc, không để người khác bắt nạt, nhất định có thể sống hạnh phúc.
Ra khỏi ủy ban khu phố, Tống Duệ Nguyệt đột nhiên cảm thấy đói bụng, từ sáng đến giờ, cô chỉ ăn một quả táo lấy từ không gian, đang định đến nhà hàng quốc doanh ăn chút gì đó thì thấy có một người đứng ở phố đối diện, khoảnh khắc đó, cô chỉ thấy mọi tâm trạng tốt đẹp đều tan biến hết.
Người đối diện hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, nhe hàm răng trắng toét, cười như điên như dại, sau đó, nhanh chóng chạy về phía cô.
Tống Duệ Nguyệt: ... Ngứa tay rồi!
Cô bắt đầu tìm gậy, không tìm thấy nhưng thấy trước cửa có một nửa viên gạch chặn cửa bị vứt đi.
Cô nhặt lên, thấy Lâu Dương Vân sắp xông đến trước mặt thì giơ viên gạch lên, vẻ mặt hung dữ đe dọa: "Tiến thêm bước nữa là tôi đập c.h.ế.t anh."
Trong ấn tượng của Lâu Dương Vân, Tống Duệ Nguyệt vẫn luôn là kiểu người bị bắt nạt cũng không dám lên tiếng, lúc này lại lộ ra vẻ hung dữ như vậy, nhất thời cũng bị chấn động, vội vàng dừng bước.
Đợi gã đứng vững, nhìn về phía Tống Duệ Nguyệt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và si mê.
Mới mấy ngày không gặp, sao cô lại đột nhiên trở nên xinh đẹp hơn thế? Dưới ánh nắng, cả người cô tỏa ra một quầng sáng nhàn nhạt, làn da trắng như sứ không nhìn thấy một chút tì vết nào, ngũ quan tinh xảo như được điêu khắc, tuy mặt lộ vẻ hung dữ nhưng lại sinh động và hoạt bát, lại không khiến người ta tức giận chút nào.