Cơ thể Hạ Chi Lẫm run rẩy ngày càng dữ dội.

Càng kéo dài thời gian, ảnh hưởng của Địch Ngọc lên anh càng trở nên nghiêm trọng.

"Tránh ra!" Giọng nói lạnh lùng vang lên nhưng đó chỉ là một sự chống cự yếu ớt, thiếu hẳn sức mạnh uy hiếp.

Hạ Chi Lẫm dùng ánh mắt chán ghét nhìn chằm chằm Địch Ngọc nhưng đôi bàn tay đang kiềm chế sự run rẩy. Sắc mặt anh đỏ bừng, ánh mắt lạnh băng lại vô thức toát lên một tia dục vọng mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra.

Sự phản kháng của Hạ Chi Lẫm vào lúc này chẳng có chút sức thuyết phục nào đối với Địch Ngọc.

Địch Ngọc đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn Hạ Chi Lẫm đầy giằng co.

Dựa vào chênh lệch sức mạnh giữa hai người, chỉ cần muốn, hắn có thể dễ dàng khống chế và áp đảo Hạ Chi Lẫm.

Thế nhưng, hắn vẫn đứng đó, giữ nguyên khoảng cách, không buông tay, cũng không tiến thêm một bước.

Hạ Chi Lẫm đã sắp không chịu đựng nổi nữa.

Mùi hương thanh mát vị chanh nhàn nhạt từ người Hạ Chi Lẫm lan tỏa, càng lúc càng nồng đậm trong không khí. Dù vậy, hương thơm ấy không quá nồng gắt, mà chỉ thoảng qua như một làn gió dịu nhẹ, cuốn lấy mọi giác quan.

"Hạ Chi Lẫm…" Địch Ngọc nhẹ nhàng mà nỉ non, ánh mắt nhìn anh vài phần si mê, lưu luyến không muốn rời xa.

Ánh mắt Hạ Chi Lẫm lạnh băng như muốn dựng lên một bức tường băng giá, ngăn cách tất cả mọi thứ.

Anh cắn răng chịu đựng, cảm nhận rõ ràng cơ thể mình ngày càng yếu ớt, từng chút sức lực như bị rút cạn, không thể chống cự.

Trong lòng Hạ Chi Lẫm trào dâng một nỗi chua xót và bất lực, sự không cam lòng gần như nhấn chìm lý trí.

Thật nực cười!

Chỉ vì tin tức tố, một người mới quen chưa đầy một ngày đã nhìn anh với ánh mắt đầy dục vọng.

Chỉ vì tin tức tố, một Alpha như anh lại bị đẩy vào tình thế này, giống như chỉ là công cụ thỏa mãn của kẻ khác.

"Hạ Chi Lẫm…"

"Đừng tới đây!"

Hạ Chi Lẫm đột nhiên nhìn về phía Địch Ngọc, hô hấp có chút rối loạn. Ánh mắt băng lãnh tựa sương giá lộ vẻ cảnh cáo.

Động tác của Địch Ngọc chợt dừng lại...

Bản năng khó có thể chống cự, Hạ Chi Lẫm cảm nhận bức tường phòng vệ trong lòng mình đang từng chút sụp đổ.

Không thể vãn hồi. Chỉ trong chớp mắt, nội tâm của anh tan vỡ thành một mảnh vụn nát.

Địch Ngọc đã vượt qua ngưỡng kiểm soát.

Và Hạ Chi Lẫm cũng vậy.

“Hạ Chi Lẫm, cậu đang trốn tránh sao?” Địch Ngọc nén lại khát vọng, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh để giao tiếp.

Hắn tiến lên một bước, Hạ Chi Lẫm lập tức lùi lại một bước.

“Cậu chưa bao giờ trải qua điều này, đúng không…” Địch Ngọc khẽ nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng từng lời đều như đang ép sát.

Không khí trong phòng dường như ngột ngạt hơn. Mùi tuyết tùng hòa quyện với hương chanh, vừa đối đầu, vừa hòa quyện.

“Anh tránh ra…”

Hạ Chi Lẫm cắn răng, cố gắng trấn tĩnh, kiên quyết từ chối. “Tôi đã có người mình thích.”

“Cút đi!”

Nhưng Địch Ngọc không lùi bước, thậm chí càng tiến gần hơn.

“Nhưng cậu chưa từng trải qua điều này…” Dù chỉ là tạm thời cũng không có.

Suy nghĩ trong đầu Địch Ngọc giờ đây đã không còn kiểm soát được nữa.

Sự thỏa hiệp lúc này chỉ là một chiêu trò, nhằm tạo điều kiện tốt hơn để săn được con mồi.

"Hạ Chi Lẫm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu." Giọng nói trầm thấp của Địch Ngọc vang lên, không cho phép bất kỳ sự phản đối nào. Ngữ điệu mang đầy dục vọng, vừa gợi cảm vừa tà mị như một sự mê hoặc không thể chối từ.

Hạ Chi Lẫm cẩn thận quan sát biểu cảm trên gương mặt Địch Ngọc, ánh mắt lóe lên sự cảnh giác.

Địch Ngọc bắt đầu tiến gần hơn.

Hạ Chi Lẫm hoảng sợ, liên tục lùi lại…

Cho đến khi lưng anh chạm phải chiếc tủ quần áo lạnh băng phía sau, không còn đường nào để rút lui.

“Địch Ngọc… anh bình tĩnh lại một chút…”.

“Tôi rất thích cậu.”

Địch Ngọc mỉm cười, ánh mắt đầy kiên định, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ, giọng nói thong dong: "Giọng cậu thật sự rất dễ nghe."

Thân hình Địch Ngọc cao lớn, chậm rãi tiến gần hơn.

Hạ Chi Lẫm như bị nhấn chìm dưới một bóng đen khổng lồ. Sự áp đảo mạnh mẽ, bá đạo, cùng khí chất dẫn dắt đầy mê hoặc của Địch Ngọc dần dần bao trùm lấy anh, xâm nhập vào mọi giác quan.

Từng chút một…

Địch Ngọc từ từ đưa tay ra, từng động tác chậm rãi hướng về phía Hạ Chi Lẫm. Đầu ngón tay nóng rực khẽ chạm vào gương mặt anh, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng thăm dò.

Hạ Chi Lẫm không thể nhúc nhích, cả người cứng đờ như bị đóng băng.

Khi Địch Ngọc định vuốt ve gương mặt anh một lần nữa, Hạ Chi Lẫm nhẫn nhịn đến cực điểm, khẽ rụt người lại, quay mặt sang hướng khác để tránh né.

Nhưng Địch Ngọc không hề tức giận. Hắn thu tay về, không tiếp tục ép buộc mà chỉ chìm vào một thoáng mê mẩn như đang suy nghĩ điều gì đó.

Hạ Chi Lẫm, sắc mặt tối sầm, trái tim giằng xé. Bản năng của anh mách bảo rằng đây là điều không ai có thể dễ dàng chống lại. Dù vậy, anh cắn răng chịu đựng, gom chút sức lực còn sót lại, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi sự kìm kẹp này.

...

Trong tiềm thức, Hạ Chi Lẫm càng phản kháng quyết liệt hơn. Nhưng sự áp chế chỉ khiến anh bị ép buộc mạnh mẽ hơn.

“Ách…” Một tiếng rên đau đớn bật ra, cơ thể anh theo bản năng co lại.

Sức ép của Enigma là một loại hình thái khống chế mà không ai có thể kháng cự, ngoại trừ những Enigma sở hữu năng lực ngang tầm. Bất kỳ ai bị áp chế bởi sức mạnh này, kết cục cuối cùng đều chỉ có thể là khuất phục.

Trên thế giới này, số người phân hóa thành Enigma hiếm đến mức đáng kinh ngạc. Trong hàng tỷ người, những cá nhân phân hóa thành Enigma chỉ là con số cực kỳ nhỏ nhoi.

Họ được xem như những vương giả trời sinh.

Nhưng đồng thời, họ cũng là những nô lệ của tin tức tố.

Hạ Chi Lẫm gần như không đứng vững, sắc mặt tái nhợt đầy khó coi. Ánh mắt nhìn Địch Ngọc tràn ngập sự hỗn loạn, vừa mang theo hận ý vừa chất chứa khẩn cầu:

"Địch Ngọc, anh không thể làm thế!"

Địch Ngọc đã hoàn toàn bị tin tức tố dẫn dắt, lý trí bị cuốn trôi. Trong mắt hắn giờ đây chỉ còn lại hình bóng của Hạ Chi Lẫm…

Những tin tức tố mang tính công kích kia là hắn vô tình phóng thích, không hề có ý định làm tổn thương Hạ Chi Lẫm.

"Địch Ngọc… anh không thể…" Hạ Chi Lẫm cố gắng dùng ý chí để chống lại bản năng của cơ thể.

Nhưng với mức độ tương thích cao đến như vậy, anh không thể chống đỡ được lâu… Anh đã chạm đến giới hạn cuối cùng.

Trong ánh mắt của Địch Ngọc thoáng hiện lên ý cười. Hắn chưa từng nghi ngờ sức hút đỉnh cao của mình với tư cách một Enigma.

Hắn không cần phải dùng đến bạo lực, không cần ép buộc, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi đối phương bị tin tức tố của mình đánh gục.

Không ai có thể từ chối được hắn.

Lời cầu xin của Hạ Chi Lẫm rơi vào khoảng không, không thể lọt vào tai Địch Ngọc.

Giờ phút này, trong đầu Địch Ngọc chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: khiến Hạ Chi Lẫm khuất phục và chiếm lấy anh.

...

Kết cục không có gì bất ngờ. Enigma đã đạt được điều mình mong muốn.

Còn Hạ Chi Lẫm, thế giới của anh chìm trong một mảng u ám.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play