Edit: Siren

Tô Nhĩ Nhược vốn biết rõ Kỷ Cửu, nên càng bất ngờ với cách đánh giá vừa rồi.

Kỷ Cửu là sinh viên chuyên ngành Chiến đấu Cơ giáp của Học viện Quân sự.

Ngành này không chỉ đòi hỏi học viên thành thạo thực chiến cơ giáp, mà còn yêu cầu họ học thêm kỹ năng lái tàu tuần tra. Vì thế, Kỷ Cửu cũng đăng ký học môn "Điều khiển tuần tra tinh tế" này.

Con người cậu ta đặc biệt chú trọng đến thắng thua. Không ngại thua, nhưng càng khao khát chiến thắng. Chỉ cần điều gì khiến cậu ta hứng thú, Kỷ Cửu sẽ kiên trì thách đấu, lặp đi lặp lại không biết chán, cho đến khi đánh bại đối thủ và tự mình trở thành người chiến thắng. Rồi sau đó lại khởi động một vòng tuần hoàn mới.

Cho nên đối mặt với người như Kỷ Cửu, tốt nhất không nên quá yếu — sẽ bị khinh thường và bắt nạt. Nhưng cũng không nên quá mạnh — bởi vì sẽ trở thành mục tiêu bị cậu ta quấy rầy và liên tục khiêu khích.

Vậy mà Trì Quy Chu, trước một người phiền phức như thế, lại đưa ra đánh giá… "Cậu ta rất hài hước"?

Tô Nhĩ Nhược không khỏi ngẩn ra vài giây, biểu cảm trên gương mặt dần trở nên kỳ lạ.

Nghiêm túc thật à, hay là đang đùa vậy?

Một lát sau, Tô Nhĩ Nhược mới bật cười khúc khích, phần đuôi tóc nhuộm hồng nhạt khe khẽ rung theo từng động tác.

Cậu đoán chắc Trì Quy Chu đang cố nói đùa, chỉ là cách thể hiện quá lạnh nhạt. Tô Nhĩ Nhược thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng mà nếu đã có thể thoải mái đùa trong tình huống như vậy, xem ra Trì Quy Chu rất tự tin, không cần mình phải nhắc nhở thêm gì nữa.

Tiếng cười trong trẻo vang lên một lúc khiến Trì Quy Chu hơi thắc mắc, cậu không hoàn toàn hiểu được tại sao Tô Nhĩ Nhược lại bỗng nhiên cười. Tuy nhiên, cậu cũng không để tâm đến chi tiết này, liền lên tiếng: "Tài liệu Tinh Vân..."

"Ừ, tôi về sẽ xem ngay, rồi gửi qua cho cậu." Tô Nhĩ Nhược gật nhẹ đầu, giọng điệu vui vẻ.

"Tôi không có thói quen lưu trữ tài liệu, có thể chỉ tìm được một phần, nhưng tôi sẽ cố gắng lục lại thêm."

Đó là sự thật. Hầu hết tài liệu của Tô Nhĩ Nhược đều bị xóa ngay sau khi sử dụng. Nhưng không sao, cậu có thể thu thập lại từ đầu! Cùng lắm thì nhờ anh trai giúp một tay.

"Chỉ một phần thôi cũng cảm ơn rất nhiều rồi." Trì Quy Chu vừa đáp vừa nghĩ về các bước tiếp theo. Sau một thoáng ngập ngừng, cậu chủ động nói thêm: "Vậy nếu có chỗ nào tôi chưa hiểu, tôi có thể hỏi thêm cậu không?"

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Tô Nhĩ Nhược chớp nhẹ, trong đó dường như ánh lên chút niềm vui nho nhỏ khó nhận ra:

"Cậu muốn giữ liên lạc với tôi sao?"

Trì Quy Chu: "Ừm..."

Cách hỏi này hơi kỳ quặc, nhưng theo một nghĩa nào đó thì đúng là như vậy. Sau vài giây chần chừ, cậu cuối cùng cũng gật đầu.

Tô Nhĩ Nhược nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt long lanh, cằm hơi hất lên, vui vẻ nói: "Được chứ. Đến lúc đó cứ nhắn tin cho tôi."

Trì Quy Chu hơi bất ngờ với sự thoải mái này.

— Thật không ngờ, thiếu gia nhà họ Tô lại có thể nhiệt tình đến vậy! Thẳng thắn đồng ý với vẻ thoải mái: “Cứ nhắn tin là được.”

Vậy thì những vấn đề còn vướng mắc trong dự án chuẩn bị hiện tại, cậu hoàn toàn có thể gửi cho đối phương để giải đáp rồi.

Niềm vui như cơn sóng lan tràn, từ tận đáy lòng dâng lên, tràn ngập khắp tâm trí. Trì Quy Chu mỉm cười, nụ cười khiến cặp lông mày và ánh mắt tựa như gió xuân thoảng qua, mang một nét đẹp tràn đầy sức sống.

Cậu trông có vẻ rất vui. Tô Nhĩ Nhược không khỏi bị nụ cười ấy làm rung động. Cậu hơi hé môi, định nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt những lời định nói trở ngược vào bụng.

Không được. Thiếu gia nhà họ Tô tự nhủ. Phải rụt rè.

Nghĩ là vậy, nhưng đôi mi cong dài của cậu vẫn hạ xuống, tay nhanh chóng mở ứng dụng nhắn tin, thêm vào biệt danh của Trì Quy Chu một biểu tượng mặt cười.

Buổi thực hành mô phỏng đã kết thúc, tiếp theo là giờ giải lao dài 30 phút.

Trì Quy Chu không có tiết học tiếp theo. Sau khi thu dọn đồ đạc cá nhân, cậu chuẩn bị quay về ký túc xá.

Nhưng vừa mới đứng dậy, tiếng của giáo sư Lý đã vang lên phía cửa ra vào:

"Trì Quy Chu."

Ông lão nhỏ nhắn với bộ râu dê khoanh tay sau lưng, đứng ở cửa, hơi gật đầu ra hiệu: "Đi theo tôi đến văn phòng."

Trì Quy Chu hơi sững lại, sau đó khoác chiếc túi bên hông đựng chiếc laptop cũ của mình rồi bước theo: "Vâng, thưa giáo sư."

Tại sao giáo sư Lý đột nhiên bảo mình đến văn phòng? Thường ngày ông ấy lúc nào cũng vội vã rời khỏi lớp ngay khi kết thúc tiết học, chẳng bao giờ thân thiết với sinh viên.

Mang theo sự nghi hoặc, Trì Quy Chu bước vào văn phòng cá nhân của giáo sư.

Phải thừa nhận, căn phòng này khá rộng rãi. Nhưng vì một loạt kệ sách chằng chịt được xếp khắp nơi, không gian lại trở nên chật chội đáng kể. Trên sàn nhà cũng chất đầy các chồng giấy nháp cao thấp không đồng đều, khiến người ta không biết đặt chân vào đâu.

Giáo sư Lý dường như đã quá quen thuộc với cảnh tượng hỗn độn này, ông thoăn thoắt bước qua những chướng ngại trên sàn nhà, đồng thời dặn dò: "Cẩn thận một chút, đừng làm lộn xộn tài liệu của tôi. Chúng đều được sắp xếp rồi đấy."

Sắp xếp rồi sao...? Trì Quy Chu nhìn xuống những chồng giấy lộn xộn dưới chân, khó mà đồng tình với lời nhận xét đó.

Tuy vậy, cậu vẫn điều chỉnh tư thế, khẽ nhón chân bước đi cẩn thận, cố gắng không va phải kệ sách hay làm xáo trộn những "tài liệu" nằm la liệt trên sàn.

Giáo sư Lý chắp tay sau lưng đi đến trước bàn làm việc của mình.

Khác hẳn với sự bừa bộn của căn phòng, mặt bàn của ông lại cực kỳ sạch sẽ và gọn gàng. Góc trên bên phải còn đặt một chiếc tẩu cũ kỹ — có lẽ chính vì chiếc bàn không bày biện nhiều thứ mà nhìn trống trải như vậy.

Giáo sư Lý mở ngăn kéo, lục lọi một hồi rồi lấy ra một tờ bài kiểm tra, sau đó vẫy tay nói:  "Bên cạnh có ghế, ngồi xuống làm bài này đi."

Gọi mình tới đây là để kiểm tra riêng sao? Trì Quy Chu hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó liền nghĩ, có lẽ đây là một bài kiểm tra để đánh giá năng lực cho một cơ hội đặc biệt nào đó — Cậu nhất định phải nắm bắt cơ hội này.

Cậu điều chỉnh nét mặt nghiêm túc, nhận lấy bài kiểm tra từ tay giáo sư Lý, cúi đầu nhanh chóng xem lướt qua.

Các câu hỏi đều thuộc chủ đề "Khảo sát và Dự đoán Mưa Thiên Thạch", những nội dung đã được giảng dạy trước đây.

Đối với Trì Quy Chu, người luôn chăm chú lắng nghe và ghi chép cẩn thận, những câu hỏi này không quá khó, nhưng phạm vi kiểm tra rất rộng, yêu cầu độ chi tiết cao, đòi hỏi phải suy nghĩ thấu đáo.

Cậu đặt chiếc túi bên cạnh, kéo ghế qua ngồi xuống, cầm bút bắt đầu làm bài.

Lúc này, giáo sư Lý cũng không ngồi yên. Ông chắp tay sau lưng, dáng điệu như một con khỉ nhỏ gầy gò, linh hoạt len lỏi qua các kệ sách chất đầy, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Không gian trong văn phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bút lướt trên giấy sàn sạt, xen lẫn âm thanh loạt soạt khi giáo sư Lý sắp xếp sách vở, thỉnh thoảng còn thêm tiếng ho nhẹ của ông.

Với kinh nghiệm thi cử dày dạn, Trì Quy Chu làm bài rất suôn sẻ, tập trung cao độ vào từng câu hỏi.

Khi cậu hoàn thành bài kiểm tra, đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường điện tử thấy đã 40 phút trôi qua.

"Xong rồi?" Giáo sư Lý lúc này cũng đã ngồi vào bàn làm việc, cất tiếng hỏi.

"Vâng, thưa giáo sư." Trì Quy Chu ngoan ngoãn hai tay dâng bài kiểm tra lên.

Giáo sư Lý đeo kính lão, tay nâng gọng kính chỉnh lại, mũi khẽ phát ra tiếng hừ lạnh:

"Chỉ mấy câu hỏi thế này mà mất tận 40 phút."

Trì Quy Chu: "…"

Đừng tưởng cậu không thấy ở góc trên của đề thi có ghi rõ thời gian khuyến nghị là 90 phút! Đây rõ ràng là làm nhanh hơn hẳn so với yêu cầu.

"Nhưng mà, làm tốt lắm." Giáo sư Lý dừng một chút để nâng cao hiệu quả, rồi sau khi đọc lướt qua bài làm, cuối cùng khuôn mặt nghiêm nghị cũng nở một nụ cười nhẹ:

"—Quả nhiên tôi không nhìn lầm một mầm non tốt."

"Đám sinh viên bây giờ đều quá nóng vội, tầm nhìn nông cạn." Giáo sư Lý đặt bài kiểm tra xuống bàn, vừa chậm rãi lau kính, vừa từ tốn nói:

"Dựa vào thái độ học tập của cậu trong lớp và kết quả thực hành hôm nay, tôi biết cậu là người có thể giữ vững sự kiên nhẫn, chăm chỉ học tập và nghiên cứu."

Trì Quy Chu im lặng, không dám nói thật rằng cậu chăm chỉ nghe giảng chỉ vì nghĩ đến khoản tiền nhỏ từ dự án Tinh Vân.

"Vào mùa hè năm sau, thủ đô Liên Minh sẽ tổ chức cuộc thi 'Thiết kế Cơ Giáp Liên Trường' hàng năm."

Giáo sư Lý thở dài, trong giọng nói còn mang chút cảm giác hận rèn sắt không thành thép:

"Trường Audepas của chúng ta, vốn là một trường danh tiếng lâu đời, vậy mà suốt năm năm qua không giành được ngôi vô địch... đừng nói vô địch, ngay cả lọt vào top ba cũng không có!"

"Nhưng giờ thấy cậu, tôi lại cảm thấy… có lẽ vẫn còn hy vọng."

Nghe đến đây, tim Trì Quy Chu bất giác đập nhanh hơn một chút, trong lòng bắt đầu dấy lên phỏng đoán.

Chẳng lẽ giáo sư Lý định để mình tham gia cái 'Thiết kế Cơ Giáp Liên Trường' kia? Nhưng cậu hoàn toàn không biết gì về cơ giáp cả!

"Nhưng mà, giáo sư… tôi không có chút kiến thức nào về lĩnh vực này." Trì Quy Chu nhanh chóng lên tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ của đối phương:

"Chuyên ngành chính của tôi là phân loại sinh vật tinh tế, còn các môn tín chỉ lẻ mà tôi đăng ký cũng hầu như không liên quan gì đến cơ giáp."

"Tôi biết rồi, tôi đã xem qua hồ sơ của cậu." Giáo sư Lý nhướn đôi mí mắt lờ đờ, "Nhưng nói gì thì nói, cậu cũng đâu xa lạ gì với thứ như cơ giáp, đúng không? Từ nhỏ đến lớn chắc chắn đã tiếp xúc không ít thông tin liên quan."

Trì Quy Chu: Thật ngại quá, quãng thời gian trưởng thành trước đó đều do ý chí thế giới tự động hợp lý hóa cả. Thực ra tôi mới xuyên đến đây chưa bao lâu, thậm chí còn chưa từng thấy cơ giáp thật sự lần nào.

Nhưng đương nhiên, cậu không thể nói ra câu này được—!

"Với tinh thần học tập và năng lực của cậu, tôi tin cậu. Trong vài tháng, cậu hoàn toàn có thể nắm vững."

Giọng của giáo sư Lý khàn khàn, "Vả lại đây cũng không phải bảo cậu thiết kế hay chế tạo cơ giáp thực sự. Chỉ là dự án cấp đại học, một bản thảo ý tưởng ở cấp độ sinh viên, cung cấp một số ý tưởng trên giấy mà thôi. Không cần kiến thức chuyên môn quá cao siêu."

Trì Quy Chu lại không trả lời.

Kế hoạch dự tính trong lòng cậu là hoàn thành dự án Tinh Vân, giành được học bổng đủ để chi trả học phí năm sau. Sau đó cố gắng tích lũy thêm chút tiền cho chi phí sinh hoạt và học phí những năm kế tiếp.

Thiết kế cơ giáp gì đó, cậu chẳng hiểu biết gì, cũng không có ý định bước vào con đường này. Bởi vì cậu không có đủ tài chính và thời gian.

Giáo sư Lý vẫn chậm rãi nói: "Tôi có thông tin liên lạc của một người học trưởng của cậu — cậu ấy là học trò giỏi nhất mà tôi từng dạy! Nể mặt tôi, chắc cậu ấy sẽ dành chút thời gian hướng dẫn cậu."

Nghe đến đây, Trì Quy Chu không tự chủ được nhớ lại bóng dáng thoáng qua trước cửa lớp học hôm nay. Là người có mái tóc dài màu bạc đó phải không?

"Chỉ là cậu ta khá cứng đầu... Hừm, còn hay chơi trò ép điểm số. Mỗi lần thi đều dừng ở 89 điểm, cố tình không vượt qua tiêu chuẩn 90 điểm của quân đội Liên Minh."

Nhắc đến đây, giọng Giáo sư Lý dường như có chút bức xúc, cao hẳn lên: "Quân đội Liên Minh là nơi mà ai cũng muốn chen chân vào, thậm chí tranh giành nhau để được vào. Vậy mà cậu ta thì sao? Lại tự mình từ bỏ! Không biết trong đầu cậu ta nghĩ cái gì nữa!"

Trì Quy Chu chớp mắt, trong lòng có chút suy nghĩ. Vị học trưởng này dường như rất có năng lực. Phải biết rằng, việc cố định điểm số chính xác ở 89 còn khó hơn cả đạt điểm cao.

Mỗi lần thi đều dừng lại ở 89 điểm, điều này cho thấy, hoặc là vận may của đối phương cực kỳ đỉnh, kiểu "cá chép cẩm lý", hoặc là mỗi lần thi, cậu ta đều nắm chắc mọi thứ. Rõ ràng, khả năng thứ hai có vẻ hợp lý hơn.

Nghĩ lại, nếu học trưởng lợi hại như vậy, tại sao không đại diện trường tham gia?

Nghĩ đến đây, Trì Quy Chu liền hỏi thẳng: "Học trưởng không tham gia cuộc thi thiết kế cơ giáp giữa các trường vào năm sau ạ?"

"Cậu ấy tốt nghiệp lâu rồi!" Giáo sư Lý hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Ngay cả khi còn học, cậu ta chắc chắn cũng không tham gia. Tính cách của cậu ta tôi còn lạ gì — năm đó tôi đã khuyên nhủ không biết bao nhiêu lần, đến mức môi sắp rách ra, vậy mà cậu ta vẫn trơ như đá!"

Trì Quy Chu: ... Nghe thế này thì có vẻ chẳng giống kiểu người sẽ hướng dẫn mình chút nào.

Nhưng cậu chỉ âm thầm phàn nàn trong lòng, không cắt ngang lời giáo sư Lý.

Giáo sư Lý hít sâu một hơi, cố gắng kéo lại chủ đề, tiếp tục nói: "Thôi, không bàn mấy chuyện đó nữa. Chúng ta quay lại cuộc thi mùa hè năm sau. Cậu định tham gia không?"

Vẫn không hứng thú, cũng chẳng có thời gian hay tiền bạc. Trì Quy Chu im lặng, suy nghĩ xem nên từ chối một cách uyển chuyển thế nào.

"Dù sao đi nữa, thầy vẫn hy vọng cậu có thể thử một lần. Giai đoạn đầu, kinh phí có thể được trường hỗ trợ."

Giáo sư Lý nhấc chiếc tẩu thuốc kiểu cũ của mình lên, rít một hơi, "Nếu có thể lọt vào top 3, trường Audepas sẽ trao thưởng đặc biệt, thậm chí miễn toàn bộ học phí đại học bốn năm..."

Gì cơ? Miễn học phí?

Trì Quy Chu lập tức phấn chấn hẳn: "Giáo sư, xin hãy giao trọng trách vì danh dự của trường cho em!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play