Từ thị mặc áo bông nhiều lớp như ý màu hồng tím, dáng người yểu điệu thướt tha, không hề giống như phụ nhân đã sinh ra ba đứa nhỏ.
Lúc này bà mỉm cười, cực kì xinh đẹp. Nhưng trước kia Từ thị trẻ đẹp, nên bây giờ khóe mắt chỉ có nhàn nhạt đường vân nhỏ. Nếu không phải đứng gần, thì sẽ nhìn không thấy.
Chân Bảo Lộ nhìn, mày hơi nhăn nhăn.
Hai năm trước Từ thị mang thai lần nữa, khiến lão thái thái vui mừng sung sướng, nhưng chừng năm, sáu tháng thì không cẩn thận bị sẩy thai, sau khi được đại phu khám và chữa bệnh, nói là lúc trước Từ thị sinh song thai bị thương tổn, ngày sau sợ là rất khó mang thai nữa. Vì chuyện này, lão thái thái cũng cảm thấy đáng tiếc ---- vốn quý phủ có thể thêm một cháu gái nhỏ trắng trẻo đáng yêu. Bất quá lão thái thái nghĩ Từ thị đã sinh ra hai cháu trai nên cũng không nói gì, tuy rằng Thượng nhi tuổi còn nhỏ, nhưng thông tuệ ổn trọng dĩ nhiên vượt ra khỏi kỳ vọng của lão thái thái, mà Vinh nhi là thứ tử, ngày sau không cần kế thừa gia nghiệp, nhưng cũng thật thà phúc hậu đáng yêu, lão thái thái quả thực đem hai cháu trai này xem thành bảo vật. Đã vậy, ngày sau Từ thị không thể có thai nữa, cũng không sao cả.
Chân Bảo Quỳnh nhìn biểu tình của hai mẹ con, trong lòng than một tiếng. Ngăn cách này không phải một hai ngày hình thành, mà là tích lũy qua tháng ngày, mẹ con vốn nên không chuyện gì mà không thể nói lại trở thành xa lạ.
Chân Bảo Quỳnh bước lên phía trước gọi: "Nương."
Vinh nhi cũng giơ mứt quả trong tay lên, chẳng qua là không có dư tay để cầm hai bao hạt dẻ rang đường, liền giao cho ma ma bên cạnh. Tuy rằng tiểu tử kia thích ăn, nhưng càng thích nắm tay tỷ tỷ. Hắn nhẹ nhàng cười ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên nói: "Nương, Nhị tỷ mua cho Vinh nhi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT