54) Cạn Duyên Tương Phùng
Tân Sửu, Hoằng Định năm thứ 2, 1601.
Hà Anh cởi bỏ đôi hài, cả chiếc áo choàng to sụ đang ôm lấy cả cơ thể gầy rộc của cô. Đọt cỏ non tươi mới chạm vào da thịt khiến cô rùng mình. Bàn chân cô tham lam bước đi từng bước nặng nhọc trên thảm cỏ nhung mơn mởn. Bước xuống ngọn đồi, Hà Anh mỉm cười đi vào giữa rừng hoa lưu ly đang rung rinh trước ngọn gió đông mát rượi. Hoa lưu ly là loài hoa chung tình, là loài hoa khiến cô nhớ đến người đàn ông chung tình nhất trên cõi đời này mà cô từng gặp gỡ, từng yêu thương.
Nguyễn Hoàng mỉm cười cầm bức tranh vẽ đi về phía tiểu đình, nơi có những dụng cụ kì lạ đang xếp ngổn ngang trên chiếc bàn gỗ. Bản vẽ ngôi chùa chứng nhân cho tình yêu, cho ước nguyện một đời của hai người đã không còn là tưởng tượng nữa.
Y không thấy cô, bèn hỏi nô tì đứng đó.
-Phu nhân đâu?
-Dạ con cũng không biết. Con nghe phu nhân không khỏe liền đi sắc thuốc cho người, khi trở lại đã không thấy đâu nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT