(2) Lỗ Hổng Thời Gian?
Sáng nay Hạ Anh có tiết Khoa học ứng dụng của thầy Scott. Thầy rất vui tính, cũng vô cùng thú vị. Mỗi lần bắt đầu một chương mới thầy luôn giảng một kiến thức ngoài lề liên quan. Khiến cho sinh viên đều rất hứng thú, lớp thầy bao giờ cũng đông đủ và ngập trong tò mò hiếu kì.
Hôm nay thầy Scott mặc một bộ đồ hóa trang thần Hy Lạp, trên đầu còn đeo cả vòng nguyệt quế nữa. Thầy vừa bước vào lớp cả giảng đường đã cười ồ lên.
-Chào buổi sáng hỡi các học trò đáng mến của thần Apollo ta.
Cả lớp lại có thêm một tràng cười thoải mái bởi chất giọng như người diễn vở sử thi Odyssey.
-Chào buổi sáng thần Apott ạ!
Anh bạn bàn đầu tinh nghịch gọi, làm cả lớp cười ngả nghiên lần nữa.
-Được rồi, hôm nay tôi muốn các em rời khỏi ghế của mình một chút để đi đến một nơi.
Cả lớp nghe vậy thì mừng quá, đứng dậy phấn khởi nhìn ra ngoài trời.
-Ấy ấy, không phải là một nơi mà các em có thể đứng dậy mà đi đến được đâu.
Hà Anh vẫn ngồi yên kiên nhẫn nhìn thầy Scott. Cô sốt sắng muốn thầy nói nhanh lên. Đợi cả lớp ổn định lại rồi, thầy mới nhắm mắt lại.
-Nơi tôi muốn các em đến, đó chính là quá khứ!
-Quá khứ sao thầy?
-Quá khứ là sao?
-Thầy ơi giải thích đi.
Scott ôn tồn đặt cái vòng nguyệt quế ngứa ngáy trên đầu xuống, ngồi lên mép bàn rồi nhìn xuống đám học trò sắp chết vì tò mò.
-Đã bao giờ các em nghĩ, con người có thể du hành xuyên thời gian chưa?
-Trong phim Trung Quốc có ạ!
-Phim khoa học giả tưởng trên các đài châu Á, bây giờ nhiều lắm ạ!
-Nhưng đã bao giờ các em nghĩ điều đó có thể là sự thật chưa?
Cả lớp im bặt, loay hoay nhìn nhau. Hà Anh chay mày, tay bám chặt lấy cuốn tập trên bàn. Tự nhiên cơn lạnh chiều hôm qua khiến cô hơi rùng mình.
Scott bấm chiếc điều khiển, trên màn hình lớn hiện lên hình ảnh con tàu Titanic huyền thoại.
-Thế giới từng ghi nhận biết bao cuộc du hành xuyên thời gian, đến bây giờ các nhà khoa học vẫn chưa thể giải thích được. Vụ việc gây chấn động dư luận nhất có lẽ là việc vị thuyền trưởng Smith của con tàu Titanic trở về sau gần 80 năm. Chiếc tàu xấu số đắm nắm 1912, đến năm 1991, người ta cứu được ngài Smith.
Hà Anh nhìn hình chân dung của vị thuyền trưởng nọ trên màn hình rồi gật đầu. Chuyện này cô đã từng nghiên cứu qua.
-Cũng có nhiều trường hợp, người ta bắt được tín hiệu của những chiếc máy bay mất tích gần năm chục năm, những chiếc máy bay quân sự tưởng chừng đã bị rơi gần bốn thập kỉ. Cả những vụ phát hiện máy bay mất tích nhưng không một bóng người, mà cà phê trong khoang vẫn nóng ấm suốt hàng chục năm. Quá nhiều chứng cớ cho thấy, thực sự tồn tại một lỗ hổng thời gian!
Bốn chữ cuối nhấn mạnh của thầy làm cả lớp xì xào bàn tán. Hà Anh nổi hết cả da gà nhìn những chiếc máy bay trên hình.
-Ở Nam Cực cách đây mười năm, các nhà khoa học cũng đã từng phát hiện một vòng xoáy màu khói trắng trên bầu trời, nó không bị ảnh hưởng bởi gió hay bất kì điều gì khác. Các nhà khoa học đã phóng vào tâm vòng xoáy một quả cầu khí tượng. Khi nó đến gần tâm, nó lao điên cuồng vào trong và biến mất khỏi tầm nhìn. Sau khi kéo quả cầu trở về, họ phát hiện, đồng hồ trên quả cầu đã bị quay ngược lại 30 năm.
Cả lớp im phăng phắc nhìn lên hình ảnh vòng xoáy trắng kì bí được chụp lại.
-Nhờ đó mà các nhà khoa học đã bắt đầu nghi ngờ, Nam Cực có thể chính là con đường về một thời đại khác. Phải chăng có sự tồn tại của một chiều không gian khác? Người ta gọi vu vơ nó là 'cánh cổng thời gian'.
Hà Anh bất giác lấy bút ra ghi lại những gì thầy nói. Có vẻ như cô thấy đây là điều thú vị nhất trong vô vàn điều thú vị mà vũ trụ mang lại cho chúng ta.
Thầy Scott lấy một tờ giấy rồi gấp đôi lại.
-Các em hãy tưởng tượng, thời gian giống như tờ giấy này. Mảnh trên là tương lai, mảnh dưới là quá khứ, nối với nhau bằng hiện tại là gờ tờ giấy. Nếu như trọng trường thay đổi đột ngột và chênh lệch quá lớn, sẽ xuất hiện một hố đen hình phễu, nó hút mặt trên lõm xuống để mặt dưới trồi lên, cân bằng trọng trường chênh lệch. Khi đó, những vật thể ở nơi đầu phễu đó, sẽ bị hút về chiều không gian đối diện.
-Thầy ơi, vậy khi bị hút về đó thì thời gian chênh lệch sẽ ra sao khi quay về?
-Nhiều người đã đưa ra 3 giả thiết:
Một là, thời gian đứng yên trong lỗ hổng thời gian, tức không gian dịch chuyển, khi trở ra khỏi lỗ hổng, ta không già đi nhưng lịch sử đã trải qua mấy chục năm rồi.
Hai là, thời gian quay ngược lại quá khứ. Tức người du hành sẽ già đi theo thời gian, nhưng khi thời gian quay ngược lần nữa, họ trở về thời điểm ban đầu mình gặp lỗ hổng.
Cuối cùng là đóng cửa thời gian. Ta mắc kẹt trong hố đen vũ trụ.
Không gian im lặng như tờ. Hà Anh vẫn hí hoáy ghi chép từng thông tin cẩn thận. Trên trang giấy tập đã vẽ ra một sơ đồ hùng vĩ. Scott lại bấm máy rồi ngồi xuống bàn.
-Thực chất, lỗ hổng thời gian chính là thời gian trong khái niệm phản vật chất. Phản vật chất là gì, hôm nay tôi sẽ dạy cho các em.
Hà Anh thấy đầu mình ngập trong những suy nghĩ rối tung về lỗ hổng thời gian, về hố đen vũ trụ, về những người du hành thời gian.
Cô nhìn thầy Scott cầm bút viết trên bảng rất to dòng chữ phản vật chất.
Điện thoại reo, Hà Anh đang ngồi trên bãi cỏ ở sân trước thư viện. Cô với tay lấy chiếc balo rồi vuốt ngang nhận cuộc gọi.
-Sao đó anh?
-Anh có thể nhờ em làm giúp một chuyện được không?
-Anh cứ nói đi, em cũng khá rảnh.
-Chuyện là anh có đặt vài món đồ ở Việt Nam để làm tư liệu thuyết trình, bưu điện nói hôm nay sẽ giao đến mà anh quên mất, anh đang ở tận nhà chú anh rồi. Em nhận hộ anh nhé!
-Vâng ạ, anh cứ giao thông tin cho bên bưu điện đi em sẽ nhận cho.
-Vậy nhé, cảm ơn em nhiều nha Hà Anh.
Smith là một sinh viên khoa Nhân Văn, thấy Hà Anh bê chiếc thùng to tướng đến trước cửa thì chạy đến mở cửa giúp.
-Để anh bê giúp cho.
-Cảm ơn anh ạ.
Hà Anh trao chiếc thùng ghi chi chít những dòng địa chỉ.
-Em đem đến cho Minh à?
-Dạ, anh ấy về nhà chú ở Oro Valley.
-À, lúc sáng anh có nghe Minh nói.
Smith đặt lại chiếc thùng lên bàn rồi chào tạm biệt Hà Anh. Cô bê thùng lên đem lại bàn chỗ Quang Minh. Bất chợt, đáy thùng rách toạc, đồ đạc rơi ra hết cả. Có mấy món nặng quá chừng còn rơi trúng chân Hà Anh. Cô xuýt xoa nhìn chân rồi ngồi xuống gom đồ đạc lại. Cô thở dài nhìn chiếc hộp đã được băng lại bằng băng keo, mấy cái chân nến rồi nghiên bút, cọ viết đều xếp ngay ngắn bên trong. Hà Anh lấy ra một mảnh giấy ghi chú, "lần sau nhớ đừng keo kiệt tiền đóng gói!" Không quên cả biểu tượng cảm xúc phẫn nộ.
Hà Anh rời khỏi bàn, tự nhiên nhìn thấy một vật lăn lóc phía xa. Quái lạ, lúc nãy cô đã nhặt hết lên rồi mà?
Đến gần, cô mới biết đó là một chiếc mai rùa. Hà Anh ngồi xuống.
Vừa lúc chạm tai vào chiếc mai rùa, một cơn sấm nổ đùng trên bầu trời. Hà Anh giật mình nhìn tay mình như có dòng điện truyền khắp cơ thể. Cô rụt mạnh tay lại.
Cơn sấm đến, kéo sau là một cơn mưa lớn vô cùng.
Hà Anh gan góc nhặt chiếc mai lên, lần này thì lại không bị gì cả. Trên chiếc mai có khắc hai dòng cổ tự, hình như là chữ Hán, cô đọc không hiểu.
Hà Anh đặt chiếc mai về thùng. Cô bất giác nhìn lên bức tranh trên tường.
Phía sau cột treo bức tranh là hai cửa sổ kính lớn, sấm sét từ hai bên khiến gương mặt người trong tranh rõ hơn bao giờ hết. Nhưng Hà Anh không hề thấy hoảng sợ, cô cảm giác như mình thật sự quen biết người này.