6. Trốn Đi
Vị quan binh kia, giáp phục có phần oai phong hơn quan binh, chắc là người dưới quyền Khai Minh vương rồi. Cô nheo mắt qua ô cửa nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của y. Cái tên này, từ nhỏ đến lớn hắn không thay đổi biểu cảm hay sao?
-Nhất định không được để Long Việt biết, anh ấy sẽ lo lắng, càng không được để mẫu phi của ta biết.
-Vâng thưa vương gia. Nhưng, cô gái kia là thế nào, vương gia lại đặc biệt đem về?
Lúc này không hiểu sao, gương mặt Khai Minh vương lại ánh lên một tia cảm xúc không tên. Hoài An mím môi chờ đợi câu trả lời của y.
-Chỉ là...
-Ai đó!
Hoài An bất thình lình quay đầy lại, một lưỡi gươm tự lúc nào đã kề lên cổ cô, cứa một đường đổ máu. Hoài An ôm lấy cổ, ngón tay kề lên mạch chủ. May mà không trúng mạch máu. Nhưng thị vệ kia túm lấy cánh tay cô, lôi cô vào đại sảnh.
Hoài An bị đẩy ngã xuống thềm. Cô ngước mắt nhìn gương mặt đã trở lại như cũ, lần này càng thêm phần hung dữ nhìn cô.
-Vương gia, thần thấy cô ta đứng lấp ló bên ngoài.
-Được rồi, lui ra đi.
-Vâng.
Viên tướng kia quay sang y, cũng chấp tay cúi đầu rồi đi mất.
Hoài An phủi người đứng dậy, y vẫn trơ mắt ngồi trên ghế.
-Bắt cô ngồi yên một chỗ cô lại muốn đi ra ngoài gây gổ đánh nhau?
Y hơi liếc nhìn xuống vết thương trên cổ cô, nhưng ánh mắt bỗng dưng ấm áp kia lập tức tan biến.
-Không cần anh quan tâm.
Lúc này, Khai Minh Vương mới đứng dậy. Y tiến về phía cô, vuốt một lọn tóc đang xõa trước ngực cô hất ra sau, nghiêng đầu nhìn xuống chiếc cổ trắng nõn.
Hoài An vội lùi lại, đưa tay che đi vết thương. Cặp mắt ma mị này của y, tốt nhất là không nên nhìn nữa.
-Được thôi, bổn vương muốn làm người tốt, là cô không muốn đấy nhé.
Tên này mở miệng nửa câu cũng bổn vương này nọ. Hoài An hừ lạnh, làm hoàng tử thì cao quý lắm sao?
-Cô muốn đến tìm ta có việc gì?
-Ai nói tôi đến tìm anh?
-Vậy nếu cô đã trốn được người gác ở hậu đình, ắt trốn được khỏi phủ, còn tìm đến đây để bị bắt làm gì?
Hoài An á khẩu. Quả thật cô chỉ muốn đến để xem y thế nào rồi, đúng là tò mò hại thân mà.
-Tay anh, đã băng bó rồi chứ?
Y nhếch cặp mày thanh tú, giảo hoạt cười.
-Lại còn quan tâm ta?
Hoài An bối rối, cái tên đáng ghét này có thể như vậy với bất kì cô gái nào sao?
-Tôi chỉ hỏi thế thôi. Anh nghĩ nhiều rồi!
-Vậy, ta phải gọi cô là gì đây?
Hoài An ngập ngừng nhìn y, rồi cô thở dài. Cô họ gì bây giờ, có nên nói ra họ Lý, cô đang trốn chạy thân phận này kia mà.
-Hoài An.
Y gật gù, quay lưng đi về phía chỗ ngồi.
-Này, theo phép lịch sự thì anh cũng phải nói ra tên anh chứ?
Y sững lại. Hoài An đằng sau lưng y, làm sao biết được gương mặt y bây giờ bao nỗi tâm tư giày xéo.
-Chí Trung.
Chí Trung? Lê Chí Trung? Hoài An gật gù. Sao cô có cảm giác, sẽ còn gọi cái tên này rất nhiều lần nữa.
-Sao trả lời tên thôi mà anh cũng suy nghĩ lâu thế?
Y quay đầu, nhếch môi cười.
-Ở đây có ai dám gọi tên ta sao?
-Vậy thì anh sẽ quên mất tên mình sao?
Chí Trung ấy sững sờ. Y chau mày.
Phải, đã có lúc y quên mất chính bản thân mình kia mà.
-Lắm lời. Cô muốn gì thì mau nói đi.
Hoài An nhìn y đứng thẳng người lại, tay chắp sau lưng.
-Tôi muốn sống ở Châu Đằng.
-Người muốn đến sống ở Châu Đằng không ít. Nhưng cô, nhìn vào là biết cũng thuộc dạng tiểu thư con nhà quyền quý. Sao? Trốn hôn sự à?
Trời ạ, sao hắn biết? Cô cắn răng nhìn ánh mắt giễu cợt của y. Cái tên đáng ghét này.
-Vậy tình nhân của cô đâu? Sao còn chưa đến đón cô?
Cô chưa nói với Công Uẩn rằng cô trốn đi, sợ Công Uẩn khó xử. Vì cô biết Công Uẩn kính trọng sư Vạn Hạnh đến nhường nào.
Thấy Hoài An im lìm, y phì cười khinh khỉnh.
-À, chẳng lẽ bị bỏ rơi rồi? Nên mới tìm cách tiếp cận ta, nương nhờ ta?
Nói dứt câu, y ập đến ôm lấy eo Hoài An đẩy vào lòng mình. Cô nghiến răng vùng vẫy, rồi dùng hết sức bình sinh đá mạnh lên đầu gối y, khiến Chí Trung chỉ kịp gầm lên rồi khuỵu xuống hẳn.
-Anh đừng nghĩ là ai cũng thích anh như thế!
Chí Trung ngấu nghiến nhìn cô.
-Quả thật to gan, cô...
-Anh nghĩ anh là hoàng tử, là con vua thì nữ nhân trên đời này đều nguyện chết vì anh à? Lê Chí Trung, anh lầm to rồi! Đồ háo sắc!
Chí Trung nắm lấy cổ tay cô, kéo cô sát gần mình.
-Trên đời này ai dám mắng chửi Khai Minh vương ta như thế?
-Khai Minh vương thì có quyền ức hiếp người khác à? Anh có khác gì tên háo sắc ở dưới phố chứ!
-To gan!
Y đẩy mạnh Hoài An ra, cô loạng choạng suýt ngã nhưng vẫn gan lì nhìn y.
-Cút ngay cho bổn vương!
Hoài An cười lạnh, cô xoa xoa cổ tay mình.
-Còn tưởng tên bạo tàn như anh sẽ ăn tươi nuốt sống tôi chứ? Tốt thôi!
Thà chết chứ không ở lại cạnh anh thêm một phút nào nữa!
-Cô!
Hoài An phất tà áo quay lưng đi. Cô nghiến răng căm giận. Tên này mà là Khai Minh vương hiền phúc đức độ ư? Lừa người! Đều là lừa người!
Lê Chí Trung, cô sẽ nhớ rõ cái tên này!
_______________
Hoài An vừa bước khỏi phủ đã thấy một toán binh đi dọc phố, cô vội nấp vào một cửa hàng ven lề.
Toán binh này ăn mặc hệt như người ở đạo Đại Hoàng, họ đi xa như vậy đến đây, chắc chắn là để tìm cô rồi. Đáng chết, sao lại có thể truy theo nhanh như vậy? Thời này vẫn còn chưa có camera!
Đợi toán lính đi khỏi, Hoài An mới đi về phía ngược lại, liền bắt gặp một gia nô. Chính là người của Khai Minh vương kia mà. Hắn ta lại muốn bắt cô sao?
Nhưng gia nô ấy chỉ đưa dây cương ngựa cho cô rồi đi vào trong. Con ngựa nâu hiền lành cúi đầu để cô vuốt ve bờm nó. Hoài An bỗng nhiên dấy lên cảm xúc kì lạ, cô nhìn theo vào trong phủ. Nhưng rồi cô lắc đầu, leo lên ngựa lao đi biến.
-Đuổi theo!
Hoài An ngoái đầu trông ra sau, hàng chục tên lính Đại Hoàng đang lao ngựa về phía cô. Nhanh như vậy đã hỏi được tung tích của cô rồi?
Hoài An huých ngựa rất mạnh, con ngựa hí lên điên cuồng rồi lao đi như vũ bão.
-Tiểu thư, người dừng lại đi, nguy hiểm lắm.
Các người mới nguy hiểm ấy. Hoài An nghiến răng nắm chắc dây cương ngựa, lao đi. Trước mặt là sông Hồng rồi, nước chảy cuồn cuộn, không thể chạy nữa. Hoài An vội quay đầu ngựa, đi dọc con sông. Không được, cô nhất định không được để bị bắt.
-Tiểu thư!
Nhất định không được khuất phục!
Nhưng rồi, một mũi tên từ đâu bay tới, Hoài An thất kinh nhìn nó lao đến, cắm phập lên cổ con ngựa. Nó hí lên vang trời, tung vó đạp tứ phía.
-Hoài An!
Hoài An vẫn ngoan cường nắm lấy dây cương, cô gồng mình giữ cho cơ thể bám chặt lấy con ngựa. Nhưng nó giãy đạp tứ tung, hí lên tuyệt vọng rồi hất tung Hoài An xuống đất.
-Hoài An!
Binh sĩ lao đến lôi con ngựa đi. Công Uẩn ôm cô vào lòng, cố lay cô dậy.
-Nàng đừng dọa ta nữa, tỉnh dậy đi.
Hoài An nhăn mặt, cô đau quá. Lưng vai đều rất đau, cả chân cũng đau nữa.
-Em không sao...
-Còn nói là không sao! Nàng việc gì phải như thế? Cứ dừng ngựa lại, chuyện đâu còn có đó!
Hoài An bám lấy cánh tay y, lắc đầu mạnh.
-Anh không được bắt em về đạo Đại Hoàng! Công Uẩn! Nhất định không được!
Y vỗ về cô, sủng nịnh hôn lên trán cô.
-Được rồi, có ta ở đây, đã không sao cả rồi. Về thôi.
-Công Uẩn, em mà về, cả đời này chúng ta không ở bên nhau được nữa!
Công Uẩn nheo mày, y lắc đầu nhìn cô khó hiểu.
-Nàng..
-Em mà về, Quốc sư sẽ bắt em lấy Lê Long Việt, em không muốn!
-Cái gì?
Công Uẩn nghe như sét đánh ngang tai. Y dẫu biết sư Vạn Hạnh đưa Hoài An đến Đại Hoàng để biến cô thành con cờ chính trị, nhưng gả cho Lê Long Việt sao? Không! Y không chấp nhận!
-Nàng nghe ai nói? Là nghe kẻ nào nói?
Hoài An sợ hãi nhìn ánh mắt ngập trong bất an của Công Uẩn. Y cũng không hề biết, một tay sư Vạn Hạnh và Lý Khánh Vân che cả trời sao?
-Không được, Hoài An, nàng phải đợi ta, nàng không được lấy kẻ khác.
Hoài An toan nói, hãy trốn đi, đến một nơi thần không biết quỷ không hay, sống ẩn cư nhàn nhã. Nhưng không, sao cô có thể ích kỉ, sau này y phải làm vua, còn phải đem kinh đô về đất Thăng Long nữa mà!
-Vì thế mà nàng muốn trốn đi sao? Hoài An, sao nàng không nói với ta!
-Em sợ...
-Sợ cái gì chứ! Ta đã bảo ta sẽ che chở cho nàng mà...
-Nhưng Quốc sư..
-Quốc sư muốn gì, tự ta ắt biết, nhưng trăm mưu nghìn kế, ta nhất định không lấy nàng ra để đánh đổi bất kì điều gì.
Hoài An ngước đôi mắt lai láng yên vui về phía y. Lúc này cô chẳng cần chi cả, chỉ cần y thôi. Chỉ cần câu nói này của y thôi!
Cô vòng tay qua cổ Công Uẩn rồi ôm lấy. Cô tin y, tin y nhất định sẽ bảo vệ cô, nhất định sẽ không buông tay để cô bị gả bán.
Nếu có thể làm người sóng bước cùng y trong những tháng ngày về sau, những năm thanh mai trúc mã của y với Lý Hoài An cũng chẳng so được nữa...
________________
-Ta không cho phép!
Sư Vạn Hạnh quyền uy ngồi trên vị trí thượng tọa, ngước mắt nhìn xuống Công Uẩn đang đứng bên dưới.
Y cắn răng rồi siết chặt hai tay, quỳ xuống.
Lý Khánh Vân thất kinh nhìn y rồi cũng chạy đến chỗ Công Uẩn, nâng y lên nhưng y vẫn cố chấp cúi đầu.
-Nam nhân đầu gối nạm vàng, hà cớ chi con phải như thế!
Sư Vạn Hạnh càng chau sát mày, ông giận dữ.
-Người có mệnh thiên tử như con, muốn quỳ là quỳ sao?
Lý Khánh Vân cố vực Công Uẩn dậy nhưng vô ích.
-Quốc sư, xin người rút lại ý định gả Hoài An cho Nam Phong vương!
-Con nghĩ con quỳ như vậy thì ta sẽ thay đổi quyết định sao?
-Hoài An đối với con rất quan trọng, con không thể để nàng đi.
-Hồ đồ!
Sư Vạn Hạnh chỉ nói, mặt mày không biến sắc nhưng trong câu nói lại muôn phần giận dữ. Lý Khánh Vân lắc đầu.
-Chỉ vì một con bé mà con dám chống đối Quốc sư sao?
-Cha nuôi, tình cảm của con đối với Hoài An ra sao, người biết mà?
Lý Khánh Vân quay đi, cố nén tâm tư buồn bã.
-Nhưng nghiệp lớn muốn thành thì phải hy sinh, con không hiểu sao?
-Hy sinh điều gì con cũng có thể, duy chỉ có Hoài An là không thể!
-Công Uẩn!
Lúc này, sư Vạn Hạnh đứng phắt dậy. Ông tiến về phía y, gương mặt ngập trong phẫn nộ.
-Con nên nhớ, chúng ta việc gì phải lao tâm khổ trí như vậy, chỉ vì hai chữ giang sơn cho con và họ Lý sau này!
Công Uẩn im bặt đi, y cúi mặt lặng lẽ.
Họ Lý sao? Chỉ vì có mệnh là vua sao?
-Con nên nhớ, những khuất mắt đằng sau cái chết của vua Đinh năm ấy vẫn còn đang dang dở, chưa một khắc con được quên!
Lúc này, Công Uẩn mới chau mày sát. Y lặng đi trong tiếng gào thét của lòng mình. Hy sinh? Hy sinh Hoài An? Hy sinh cả trái tim y ư? Nếu là vì có được giang sơn thì cái giá này quá đắt rồi.
Lý Khánh Vân dựng Công Uẩn dậy rồi vỗ lên vai y.
-Nam Phong vương và vương phi phu thê tình thâm, khó mà để ý đến một trắc thiếp nhỏ bé. Để con bé làm thiếp ở phủ Nam Phong một thời gian, đến khi có được giang sơn rồi, con cứu nó về cũng chưa muộn.
Công Uẩn chau mày khổ sở.
Muộn làm vua thì sợ không muộn. Nhưng muộn màng trong lòng Hoài An rồi mới chính là điều Công Uẩn sợ hãi nhất. Nhỡ y không giành được giang sơn? Cả đời này Hoài An phải sống với danh phận một trắc thiếp nhỏ bé bị người ta giẫm đạp... Nhỡ y giành được giang sơn? Nhưng trái tim Hoài An chẳng còn hướng đến y nữa?
-Không, Quốc sư...
-Con từ trước đến nay luôn nghe lời ta? Chẳng lẽ nay vì một đứa con gái mà mất đi bản lĩnh?
Công Uẩn khổ tâm lắc đầu. Là y tham lam hay cuộc đời đã quá khắt khe với y rồi?
-Con, chính là người phải lấy lại những gì đã mất! Công Uẩn! Con sống không phải vì chính con, mà còn vì cả dòng họ Đinh đã bị xóa xổ!