Lạc Phù Diệp rạng rỡ tươi cười, nắm chặt tay Lãnh Nhất, bước vào cửa tiệm. Ngay khi cả hai xuất hiện, không khí trong tiệm bỗng chốc trở nên im ắng lạ thường.
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ ——!”
Lúc này đang là thời gian mọi người ăn cơm một, Xuân Phân thậm chí bị sặc đến mức ho sặc sụa, phát ra âm thanh lớn đến kinh thiên động địa, phá tan sự yên tĩnh ngột ngạt.
Nhưng không ai chú ý đến hắn, kể cả người ngồi gần nhất là Mục Thiền.
Ngồi bên cạnh Mục Thiền, Đỗ Ngạc chỉ biết lặng lẽ nhìn mọi người với ánh mắt mờ mịt. Hắn không quen biết Lãnh Nhất, nên chỉ biết thu mình lại, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của bản thân và không dại dột lên tiếng vào lúc này.
“Bà chủ, chuyện này là…” Mục Thiền vẫn giữ vẻ ôn hòa, mỉm cười như mọi khi, vuốt vuốt chòm râu rồi nhẹ nhàng hỏi.
Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ, có thể nhận ra nụ cười trên mặt ông cứng đờ như một chiếc mặt nạ. Bàn tay loay hoay vuốt râu cũng vô tình kéo rơi vài sợi xuống đất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play