Lệ Nương tất nhiên vô cùng ngượng ngùng, hạ tay xuống rồi liền vội từ chối: “Bà chủ, ta đã để cá xong rồi, để trong tủ đông cho ngài. Ta không ăn đâu, lát nữa ca ca ta sẽ tới đón.”
Từ nhỏ đến lớn, trừ gia nãi ra, Lệ Nương hầu như chưa bao giờ ăn cơm ở nhà người khác. Thời đại này, ăn no đã là khó, huống chi còn ai giữ thể diện lại ở nhà người ta ăn cơm thật sự?
Dẫu cho hiện tại, người mời là bà chủ mà nàng kính trọng, và dù nàng không thiếu một bữa cơm này, nhưng thói quen từ lâu đã hình thành. Lệ Nương theo bản năng từ chối.
Tủ đông đúng là một thứ tuyệt vời. Những lúc rảnh rỗi, Lệ Nương thường thích ngắm nhìn sương trắng lượn lờ từ tủ đông thoát ra. Nàng cũng hay cầm khăn sạch lau dọn, hễ nhớ ra là lại đi lau một lượt, đến mức những miến nhựa trong tủ đông và bên ngoài được nàng lau sạch bóng, soi gương cũng được.
Cửa tiệm lẩu cay không chỉ là nơi của thần nữ, mà còn là chốn yêu quý của Lệ Nương.
Lạc Phù Diệp đương nhiên biết rõ điều này, vì Lệ Nương luôn trung thành tuyệt đối với cửa tiệm. Đây cũng chính là lý do Lạc Phù Diệp tin tưởng nàng đến vậy.
“Cũng được thôi.” Lạc Phù Diệp nghe xong, chỉ liếc nhìn qua con cá lớn đến mức bằng cả cánh tay người trưởng thành. Không cần suy nghĩ lâu, nàng liền nói: “Vậy ngươi gọi hắn cùng đến ăn. Ta không thích ăn cá.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT