Khi tiên sinh đặt câu hỏi, người đầu tiên bị gọi lên chính là Đại hoàng tử, những hoàng tử khác thì lần lượt được hỏi xen kẽ, thậm chí không chỉ bị hỏi một lần.
Điều này nhằm tránh tâm lý chủ quan, nghĩ rằng chỉ cần trả lời xong một lần là có thể thả lỏng, không cần suy nghĩ nữa.
Khúc Độ Biên lắng nghe một lúc, nhận ra Phương Thái Phó chủ yếu đặt câu hỏi cho ba vị hoàng tử lớn tuổi hơn.
Các câu hỏi khá đa dạng, phần lớn xoay quanh các nội dung trong Luận Ngữ, Mạnh Tử, Đại Học, Trung Dung – bốn bộ sách kinh điển. Mức độ khó được điều chỉnh phù hợp với học thức của từng hoàng tử, tập trung nhiều vào tư tưởng Khổng Mạnh.
Lục hoàng tử nhỏ nhất mới bốn tuổi, đứa nhỏ ấy bước vào học đường từ khi ba tuổi rưỡi, đến nay chỉ học được nửa năm.
Hiện tại, hắn chủ yếu dựa vào việc thường xuyên nghe các ca ca mình học để dần quen thuộc, mới chỉ bắt đầu nhận biết mặt chữ. Vì thế, Phương Thái Phó chỉ hỏi hắn vài câu đơn giản trong Tam Tự Kinh, kiểu như nói nửa câu trên rồi để Lục hoàng tử trả lời nửa câu dưới.
Có vẻ lịch sử không ghi nhận triều đại Đại Chu, nhưng văn hóa và bối cảnh lại rất giống với các triều đại trong lịch sử Trung Hoa.
Cuối cùng, người bị đánh vào lòng bàn tay là Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử.
Đại hoàng tử bị phạt vì tiểu đồng bên cạnh lén nhắc bài bị phát hiện, còn Tứ hoàng tử lại do ngáp liên tục khi Thái Phó đang đặt câu hỏi, bộ dáng như sắp ngủ gật đến nơi.
Sau khi bị đánh, Đại hoàng tử căm tức liếc nhìn tiểu đồng bên cạnh, khiến kẻ kia mặt mày tái mét, ngón tay không ngừng xoắn chặt vào tay áo.
Còn Tứ hoàng tử thì cứ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ dụi dụi mắt rồi ngồi xuống.
Phương Thái Phó lúc này mới bắt đầu giảng bài chính thức.
Dù phải dạy hai nhóm hoàng tử có tiến độ học khác biệt hoàn toàn, ông vẫn xử lý rất thuần thục.
Đầu tiên, ông phát đề thi đơn lẻ cho nhóm hoàng tử lớn tuổi hơn, sau đó dẫn dắt nhóm hoàng tử nhỏ đọc Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn. Đọc được một phần ba thì ông dừng lại, quay lại giảng giải ý nghĩa của một vài chữ và từ.
Khi giảng bài, vị Phương Thái Phó này thích đi qua đi lại trong học đường, thỉnh thoảng mới ngồi xuống chiếc ghế phía sau bàn. Khúc Độ Biên để ý thấy ở viền đôi giày của lão nhân có khâu một miếng vá cùng màu với giày.
Hắn nghe giảng rất chăm chú, miệng mấp máy không thành tiếng, dựa vào trí nhớ của kiếp trước để định vị chính xác phần Thái Phó đang giảng đến đâu.
Bằng tay trái, hắn cầm bút than thỉnh thoảng khoanh tròn hoặc đánh dấu vào những chữ phức tạp mà mình chưa nhớ được.
Có những chữ phát âm và ý nghĩa khác với thời đại của hắn, hắn đều dùng phiên âm hoặc chữ giản thể để ghi chú lại. Dù sao thì ngoài hắn, chẳng ai có thể đọc được những ký hiệu này.
Hiểu ý nghĩa của từ ngữ là điều khó khăn nhất đối với các hoàng tử khác, nhưng đối với Khúc Độ Biên, việc này lại chẳng khác nào chuyện đơn giản như trở bàn tay. Điều hắn cần làm bây giờ là dung hợp những ký ức từ kiếp trước với các chữ trong bài giảng, sau đó có thể nhanh chóng nắm bắt toàn bộ nội dung.
Dù đang trong thân xác của một đứa trẻ hai tuổi, nếu Phương Thái Phó quan sát kỹ, hẳn sẽ nhận ra tiến độ học tập của hắn chẳng kém gì những thần đồng biết làm thơ từ hai, ba tuổi.
---
Bên ngoài Đông Uyển, Lục Điện.
Ôn Tiểu Xuân và Diệp Tiểu Viễn đang đứng chờ ở gần đó, dáng vẻ không khác gì hai vị phụ huynh vừa đưa con vào trường mẫu giáo, lo lắng ngồi xổm bên góc tường, thỉnh thoảng còn len lén ngó vào bên trong.
May mà khu vực này không có đội thị vệ tuần tra, nếu không, đừng nói bị bắt giữ, ít nhất cũng sẽ bị tra hỏi một trận ra trò.
Hai người bọn họ sáng nay đi vội, chưa kịp ăn gì, giờ đã đói meo.
Diệp Tiểu Viễn thề rằng hắn đã nghe tiếng bụng của Ôn Tiểu Xuân réo lên ít nhất năm lần.
Ngó lên nhìn mặt trời, hắn nói: “Không giống với các đại hoàng tử phải học cả ngày, các tiểu hoàng tử chỉ học buổi sáng ở Đông Uyển, buổi chiều sẽ được nghỉ. Ngươi canh đúng giờ, khi mặt trời gần đứng bóng thì vào trong, tranh thủ lúc tan học mà đón tiểu điện hạ ra.”
Ôn Tiểu Xuân gật đầu lia lịa.
Diệp Tiểu Viễn lại nói thêm:
“Ta đi chuẩn bị thêm chút đồ ăn. Điện hạ học hành vất vả, phải ăn uống đầy đủ mới được.”
Hắn lấy một gói điểm tâm giấu trong người đưa cho Ôn Tiểu Xuân:
“Cầm lấy mà ăn, ngươi còn phải bế tiểu điện hạ trở về. Đừng để đói quá, không có sức lại ngã, làm rơi mất điện hạ thì rắc rối.”
“Được rồi.”
Dặn dò thêm vài câu, Diệp Tiểu Viễn mới rời khỏi khu vực gần Đông Uyển Lục Điện.
---
Khi mặt trời gần đứng bóng.
Phương Thái Phó khép cuốn sách lại, phân phó bài tập cho ba tiểu hoàng tử Tứ, Ngũ và Lục – những người không phải học buổi chiều:
“Nhớ kỹ, những gì đã giảng hôm nay tuyệt đối không được lơ là. Về nhà phải học thuộc, nếu không, lần sau sẽ không chỉ bị đánh vào lòng bàn tay đâu.”
Ba vị tiểu hoàng tử đồng thanh dạ vâng, ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi thu dọn đồ đạc, ba vị hoàng tử lớn hành lễ chào Phương Thái Phó rồi cùng nhau rời khỏi học đường, tiến về thiên điện để dùng bữa và nghỉ ngơi, chuẩn bị cho buổi học chiều.
Không khí giữa thầy trò vẫn đầy vẻ nghiêm trang, tôn kính; giữa các hoàng tử thì là cảnh huynh đệ hòa thuận, nhường nhịn lẫn nhau.
Nhưng vừa bước chân ra khỏi phạm vi học đường, sáu vị hoàng tử lập tức tách thành những nhóm nhỏ.
Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đấu khẩu đôi câu, Nhị hoàng tử liền đứng giữa giảng hòa, cả ba cùng đi về hướng thiên điện.
Lục hoàng tử, vừa bước ra khỏi hoa viên Đông Uyển, liền ném cuốn sách trong tay về phía Ngũ hoàng tử, giọng dửng dưng: “Này, cầm giúp ta đi.”
Ngũ hoàng tử cúi xuống nhặt cuốn sách, không nói lời nào, lặng lẽ đi theo sau Lục hoàng tử.
Tứ hoàng tử dường như không hề chú ý đến cảnh đó, chỉ quay người chìa tay về phía tiểu thái giám đứng sau lưng, lười biếng nói:
“Buồn ngủ, bế ta.”
---
Dưới gầm bàn.
Khúc Độ Biên đã ngủ thiếp đi.
Thân thể hắn dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, động não quá sức dễ dẫn đến mệt mỏi. Khi Thái Phó giảng được khoảng một phần ba Tam Tự Kinh, ông liền yêu cầu ba vị tiểu hoàng tử chép sách luyện chữ, rồi chuyển sang dạy nhóm hoàng tử lớn hơn với nội dung trong Tứ Thư.
Khúc Độ Biên cố gắng lắng nghe được một lúc, nhưng không có sách để đối chiếu, hắn chẳng thể học theo, dần dần bị cơn buồn ngủ đánh bại. Ôm nửa chiếc bánh ngọt đang ăn dở, hắn ngả người ngủ gật.
Lúc trong học đường còn vang lên tiếng đọc sách, hắn vẫn còn cảnh giác trong tiềm thức, ngủ rất yên tĩnh. Nhưng khi các hoàng tử rời đi, không gian trở nên yên ắng, hắn bắt đầu phát ra những tiếng ngáy khẽ.
“Khò…”
Phương Thái Phó đang thu dọn sách vở thì tay bỗng khựng lại.
“Khò…”
Ông dụi dụi tai, đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài. Nhưng chẳng thấy con mèo hoang nào đang đi lạc trong cung vào ngày đông giá rét.
Chẳng lẽ ông nghe nhầm? Sờ sờ bộ râu dê còn đen nhánh và bóng mượt của mình, ông thầm nghĩ: tuổi tác của mình cũng chưa phải lớn đến mức lãng tai mà?
“Khò… khò… khè…”
Phương Thái Phó bỗng quay phắt đầu về phía bàn học!
Tốt lắm! Thì ra là ở đây!
Nghe tiếng động, rõ ràng không giống mèo hoang, mà lại như có người đang trốn ở đây.
Phương Thái Phó hừ lạnh trong lòng. Đây là nơi các hoàng tử học hành, ai lại dám cả gan lẻn vào?
Không biết trong đầu thoáng nghĩ đến điều gì, ông lập tức cầm thước gõ lên, bộ râu dê gần như dựng ngược, sải bước thật lớn về phía tiếng động. Nếu kẻ này có ý đồ bất chính với các hoàng tử, ông nhất định phải cho hắn biết thế nào là đại nghĩa và uy phong của Đại Chu!
Xoạt!
Rèm cửa bị vén lên.
Một đứa trẻ con đang say ngủ, miệng khẽ chóp chép, bên cạnh cuốn Tam Tự Kinh cũ kỹ rơi xuống đất, phát ra tiếng “bộp”.
Phương Thái Phó: “……”
Phương Thái Phó: “!!!”
Ông nhắm mắt, mở ra, lại nhắm, rồi mở tiếp, cuối cùng trợn tròn mắt.
Hả???
A Di Đà Phật, Vô Lượng Thiên Tôn, Khổng Thánh Nhân trên cao, ai có thể nói cho ông biết tại sao dưới bàn lại có một đứa bé thế này???
Rèm cửa bị kéo lên, một làn gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, khiến Khúc Độ Biên mơ màng tỉnh lại.
Hắn dụi dụi mắt, ngồi dậy, nhìn thoáng qua giao diện mô phỏng, xác nhận giờ giấc rồi vươn vai một cách lười nhác.
Sau đó, khi hắn quay đầu lại, liền đối diện với một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, đôi mắt nghiêm nghị đang nhìn chằm chằm mình.
Khúc Độ Biên: “……”
Trời ơi!!!
Phản ứng đầu tiên của Khúc Độ Biên là quay đầu bò trốn, nhưng ông lão râu dê chỉ cần phẩy râu, mắt tinh tay nhanh đã túm lấy đứa nhóc, nhấc bổng lên bằng một tay:
“Còn trốn? Mau ra đây cho ta!”
Giọng nói này rất quen thuộc, chính là của vị phu tử giảng bài cho các hoàng tử.
Khúc Độ Biên bị xách lơ lửng trên không, tay chân khua khoắng trong không khí một lúc, thấy rằng mình chẳng thoát được, đành đổi chiến thuật. Hắn lập tức nặn ra một nụ cười tươi rói, bày ra vẻ mặt đáng yêu để làm nũng.
“Phu tử, thả con xuống trước đã, có chuyện gì chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”
Phương Thái Phó thoáng sững sờ trước khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của đứa bé này, cảm giác có chút quen thuộc kỳ lạ. Ánh mắt ông lóe lên một tia nghi hoặc, nhưng rồi vẫn thả Khúc Độ Biên xuống đất, tay vẫn giữ chặt cổ tay nhỏ bé của hắn: “Nói.”
Ông nhìn thấy trên mu bàn tay đứa nhóc này có một vết bầm tím, không khỏi nhíu mày. Bàn tay giữ hắn cũng bất giác nới lỏng, giọng nói tuy nghiêm khắc nhưng có chút ôn hòa hơn:
“Đây là nơi các hoàng tử học hành. Một tiểu tử như ngươi từ đâu đến, tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Ánh mắt Phương Thái Phó lướt từ đầu đến chân Khúc Độ Biên.
Đứa nhóc trông chừng chỉ khoảng hai, ba tuổi, người nhỏ nhắn gầy gò. Bộ quần áo trên người trông không rõ là làm từ chất liệu gì, nhưng hiển nhiên đã cũ kỹ.
Phương Thái Phó liền cúi xuống, thò tay vào gầm bàn, lôi ra mấy món đồ còn sót lại dưới đó.
Bọc đồ lộn xộn đủ thứ.
Nửa miếng bánh ngọt đã bị cắn nham nhở, một cây rưỡi bút than, ba tờ giấy, còn món có chút giá trị nhất chính là hai cuốn sách cũ: một cuốn Tam Tự Kinh và một cuốn Thiên Tự Văn.
Phương Thái Phó mở cuốn Tam Tự Kinh ra, phát hiện đúng ngay đoạn mà ông vừa giảng lúc sáng. Phía trước có không ít chữ bị khoanh tròn hoặc đánh dấu bằng bút than, bên cạnh còn kèm theo những ký hiệu kỳ lạ, như thể là chữ viết nguệch ngoạc của trẻ con, nhưng cũng giống như một kiểu ghi chú nào đó.
Thoạt nhìn, có vẻ như đứa trẻ này đến đây để… học lén.
Phương Thái Phó càng xem, biểu cảm trên mặt càng kỳ lạ.
Khúc Độ Biên trong lòng chỉ biết gào thét.
Hỏng bét rồi!
Ngày đầu tiên đã bị bắt tại trận!
Tất cả là do cái cơ thể vô dụng này, nếu không hắn đã không buồn ngủ đến mức thiếp đi. Nghĩ đến viễn cảnh có thể bị lôi ra đánh vào mông, Khúc Độ Biên đắn đo xem có nên tiết lộ thân phận hay không.
Nhưng mà… cho dù hắn không nói, hẳn cũng không khó đoán ra. Trẻ con trong hoàng cung này tổng cộng có được mấy đứa?
“Ngươi là đứa trẻ do một cung nữ tư thông với thị vệ mà sinh ra?”
Khúc Độ Biên trợn tròn mắt: “Cung nữ…?”
Phương Thái Phó giữ vẻ mặt nghiêm nghị, kể lại một chuyện khiến Khúc Độ Biên sững người.
Tiên đế khi tại vị vốn nổi tiếng phong lưu phóng đãng, hậu cung lộn xộn đến mức trở thành đề tài chỉ trích dai dẳng trong triều đình.
Sau khi đương kim Hoàng thượng lên ngôi và bắt đầu chấn chỉnh tình hình, có một cung nữ đã ngoài hai mươi, vì không thể xuất cung, nên đã tư thông với một thị vệ. Không lâu sau, cung nữ này có thai và lén sinh con trong một cung điện bị bỏ hoang trong hậu cung.
Sau đó, chuyện này bị bại lộ.
Hoàng thượng lập tức ra lệnh điều tra toàn bộ hoàng cung, kết quả phát hiện thêm hai trường hợp tương tự. Chỉ là, những đứa trẻ kia vừa mới chào đời đã bị bí mật đưa ra khỏi cung.
Hoàng thượng tức giận không phải vì chuyện cung nữ và thị vệ làm ô uế cung cấm, mà là vì có kẻ dám mang một đứa trẻ ra khỏi cung ngay dưới mí mắt mình, mà đám nô tài phụ trách kiểm tra ra vào cung lại hoàn toàn không phát hiện được.
Hôm nay có thể lén đưa trẻ con ra ngoài, thì ngày mai chẳng phải có thể lén đưa thích khách vào sao?
Từ đó, tất cả cung nữ và thị vệ không tuân thủ quy củ đều bị thay thế, chế độ kiểm tra ra vào cung trở nên nghiêm ngặt hơn bao giờ hết.
Phương Thái Phó kể lại câu chuyện một cách ngắn gọn, không đi sâu vào chi tiết. Ông chỉ hỏi thẳng:
“Ngươi là đứa trẻ do cung nữ lén sinh ra sao?”
Khúc Độ Biên chớp chớp mắt, nhanh trí dựa theo lời của ông mà đáp lại:
“Nếu con thật sự là như vậy, phu tử có định giao con ra không?”
Phương Thái Phó hơi nhướng mày, nét nghiêm nghị trên gương mặt đã dần dịu xuống. Ông nhặt cuốn Tam Tự Kinh dưới đất lên, tùy ý lật vài trang.
“Lén đến học ở đây bao lâu rồi? Có nhận được chữ không? Học được đến đâu rồi?”
“Con mới đến hôm nay thôi. Trước đây... cũng đã học qua một ít, nhưng nhiều nhất cũng chỉ đến đoạn phu tử giảng sáng nay.” Khúc Độ Biên cẩn thận đưa ra một câu trả lời phù hợp với tiến độ.
Phương Thái Phó nhớ lại, bài Tam Tự Kinh sáng nay ông giảng ý nghĩa chữ chỉ mới một phần ba, chủ yếu dành cho vị hoàng tử nhỏ tuổi nhất.
“Những gì đã giảng, ngươi học được hết chưa?”
Khúc Độ Biên giả ngốc:
“Có chữ hiểu, có chữ chưa hiểu.”
Phương Thái Phó nhếch môi, nét mặt thoáng nét trêu chọc:
“Vậy ta kiểm tra ngươi. Nếu ngươi trả lời đúng, ta sẽ thả ngươi đi, coi như chưa từng thấy gì. Dẫu sao, chuyện trong cung cũng chẳng liên quan đến ta, một ngoại thần như ta chẳng muốn xen vào. Nhưng nếu ngươi trả lời sai, ta sẽ giao ngươi cho cung nhân trực ở đây xử lý.”
Bị Phương Thái Phó phát hiện là điều ngoài ý muốn, nhưng cũng không phải là tệ hại nhất. Khúc Độ Biên cân nhắc, cảm thấy đây là một cơ hội để gây thêm chút ấn tượng với “phụ hoàng tiện nghi” của mình, liền đồng ý.
Hắn nói: “Phu tử nói lời phải giữ lời. Con xin thề với tổ tiên, ai thua mà nuốt lời thì tổ tiên của người đó dưới suối vàng sẽ thành cô hồn cô độc không có bạn đời.”
Phương Thái Phó khẽ run tay, hai sợi râu bị giật đứt, ông ho mạnh mấy tiếng để che đi sự bối rối.
"..."
Dưới góc khuất, Ất Thập Nhị do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định ghi lại cả câu nói kia.