Sau một khoảng thời gian quan sát, Cung Học Sướng đã phát hiện nghề nghiệp đặc thù của đối tượng hẹn hò của mình. Dù sao tần suất hai người họ đi ăn với nhau cũng có hơi... nhiều.
Đối phương vô cùng quyết liệt, giống như kiểu gì cũng phải mời cho bằng đủ số lần thất bại trước đây của anh mới được vậy, hầu như trưa ngày nào cũng đểu đến căn tin trường học tìm anh.
Người đến cũng đã đến, anh không thể nào dắt con gái nhà người ta đi ăn căn tin chỉ có mười mấy tệ một bữa được, thế là họ chọn ghé qua những cửa hàng bán đồ ăn ngon gần đó.
Mặc dù cô gái này có vẻ không mấy chăm chút vẻ bề ngoài nhưng tính cách lại rất đáng yêu. Đôi lúc cô đầu bù tóc rối, ngáp ngắn ngáp dài liên tục vì thiếu ngủ, nhưng hai mắt vẫn luôn sáng long lanh, hệt như là một loài vật nhỏ nào đó đang đói bụng mà nhìn đồ ăn rồi bày ra dáng vẻ háo hức vậy.
Nhưng mà ánh mắt sáng như thế của cô không phải dành cho đồ ăn, mà là dành cho... anh.
“Thầy Cung, câu nói này của tôi có thể viết bằng giọng điệu giả định đúng không? “Anh ấy có chút lo lắng, hình như trong tương lai sẽ có chuyện gì đấy xảy ra.” là giọng điệu giả định đúng chứ?”
"Thầy Cung, anh cảm thấy chỗ này tôi dùng từ như vậy có cần phải sửa lại không? Tôi cứ cảm thấy dịch ra thì nó hơi là lạ." “Thầy Cung..”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT