Mí mắt của Trần Kiệu cứ giật giật cả một đường đi, tới mức mà Lăng Sương gọi điện thoại đến, anh ta cũng phiền muộn đến nỗi không nghe điện thoại. Đợi khi tới con hẻm cũ hai người đã hẹn trước ở ngoại ô, anh ta mới đeo kính và khẩu trang, kéo áo len và mũ lên, rồi nhanh chóng xuống xe, bước vào một quán mì không hề nổi bật.
Vừa bước vào, anh ta đã thấy Dư Tâm Khiết đang ngồi trong một góc, tinh thần không còn được như trước.
Lần đầu tiên anh ta gặp cô ta, mặc dù trông cô ta không xinh đẹp nhưng cũng được trang điểm rất tinh tế, có khí chất của một thiếu nữ đang độ thanh xuân, hơn nữa đồ áo trên người cô ta mặc đều là hàng hiệu được phối cẩn thận.
Nhưng hôm nay gặp, trên mặt cô ta hiện rõ quầng thâm mắt, có cả làn da dầu mọc rất nhiều mụn, đến mức lớp trang điểm dày cộp trên mặt cũng không che giấu được.
Hơn nữa trên người cô ta chỉ khoác một chiếc áo khoác lông chồn màu đen dài, nhìn còn có vẻ không vừa người lắm. Màu tối như thế làm cho làn da của cô ta trông càng xỉn màu hơn.
“Đây là quần áo của mẹ tôi, tôi mặc hơi rộng một chút.”
Dư Tâm Khiết mở miệng nói, giống như cô ta đã phát hiện ra ánh mắt khác thường đang lướt trên người mình vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play