Trong lúc trò chuyện, cánh cửa lớn phía sau kêu kẽo kẹt chầm chậm mở ra.
Khương Tố Oánh quay lại nhìn, thấy cha mình và anh cả đang mỉm cười bước vào. Ông Khương vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, trước tiên là cả kinh, sau đó lau mồ hôi, chắp tay nói: “Nhị gia, xin lỗi! Tôi vừa bận việc ở cửa hàng, nhận được tin nói ngài đến thăm, liền vội vàng quay về, nhưng vẫn hơi trễ. Gần đây công việc của ngài có tốt không?”
Liêu Hải Bình buông tay Khương Tố Oánh, nhẹ nhàng nói: “Cũng coi như không có trở ngại gì.”
“Ngài nói vậy thật khiêm tốn. Nghe nói Chủ tịch Thẩm đã phê duyệt một chiếc tàu, đặc biệt để cho vải của ngài…”
Khi bắt đầu bàn chuyện làm ăn, không có điểm dừng, mất một vài phút mới dừng lại.
Liêu Hải Bình kiên nhẫn nghe ông nói hết, mới nói một câu: “Hôm nay tôi đến không phải để bàn chuyện vải.”
“Vâng, vâng.” Ông Khương đang lo lắng vì chuyện con bé hai bỏ trốn, giờ bị tìm đến tận cửa, người ta chưa nói gì, ông đã tự thấy không yên. Ông gọi lớn: “Bà chủ đâu? Người hầu đâu? Mọi người đều chết hết rồi sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play