Ông Khương không nhớ gì khác, nhưng nhớ mặt quý nhân thì rất giỏi.
Người trẻ tuổi này chắc chắn là con trai của Bộ trưởng Trương, Bộ trưởng bộ giao thông, trước đây ông Khương đã phải chạy đôn chạy đáo để lo liệu cho một lô gia vị, trong lúc tiếp đãi đã gặp qua anh.
Vì thế, cơn giận của ông Khương chưa kịp bùng nổ, đã buộc phải chuyển thành nụ cười. Chỉ là chuyển đổi quá nhanh, khiến ông có phần chẳng ra làm sao cả, nặn ra một vẻ mặt khó coi: “Ha ha, không phải là cậu Trương đây sao, hoan nghênh! Ngọn gió nào đã đưa cậu đến đây?”
“Thật không ngờ bác là cha của Tố Oánh.” Trương Hoài Cẩn nói, “Tố Oánh và cháu là bạn học, hôm nay tình cờ gặp nhau, liền tiện đường đưa cô ấy về.”
“Ngày nóng như vậy, vất vả cho cậu rồi.”
“Bác trai đừng khách sáo. Không có gì vất vả cả, cháu và Tố Oánh cũng đã lâu không gặp.”
Ông Khương suy nghĩ một chút về ý nghĩa trong lời nói, ánh mắt chuyển từ con gái sang Trương Hoài Cẩn.
Ông không ủng hộ việc Khương Tố Oánh tự do kết bạn.
Một là la cà thì còn chút phép tắc gì, hai là nếu lại giống như con bé hai bị người khác chiếm lợi, thì thật là xui vẻo — nhớ lại Liêu Ngũ lúc đó ngoài miệng nói là cưới vợ, nhưng kết quả sính lễ chỉ đưa ra một số tiền nhỏ. Chưa tổ chức được tiệc cưới đã đưa con bé hai về biệt thự, khiến nhà họ Khương phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT