Chẳng qua giờ đây bàn luận về những điều này, đã không còn ý nghĩa.
“Cô Khương?” Xuân Hồng gọi cô, trong giọng nói có chút ý thăm dò.
Khương Tố Oánh trở lại thực tại, đặt cốc xuống bàn. Cô trầm ngâm một lúc, không tiếp tục câu chuyện của Xuân Hồng, mà hỏi: “Hiện tại cô có chỗ ở không? Sống bằng gì?”
Xuân Hồng dừng lại, giải thích: “Trên đường đến Thượng Hải, tôi gặp vài người đồng hương. Để tiết kiệm tiền, mọi người cùng nhau chen chúc trong một khu nhà tập thể. Cô Khương thì sao?”
“Tôi làm giáo viên dạy thay ở một trường đại học, căn hộ trọ ở cách đó bốn trạm xe.”
Xuân Hồng vỗ tay: “Vậy thật hay quá, chỗ chúng ta không xa nhau lắm. Hiện tại tôi cũng không có việc gì làm, nếu cô không chê, tôi có thể đến hầu hạ cô!”
Khương Tố Oánh từ chối. Lúc đầu vội vàng tìm chỗ ở, công việc tìm kiếm gấp gáp, lương không phải cao lắm, cô cảm thấy không thể trả nổi tiền lương cho Xuân Hồng. Hơn nữa đã quen tự lực cánh sinh, cô không cần một người hầu nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play