Tất nhiên, tuy là người trong thôn thích xem náo nhiệt cũng muốn tận mắt xem đánh nhau nhưng vào dịp Tết thế này thì họ tuyệt đối không để mấy chuyện đánh lộn xảy ra hoài như vậy.
Bình thường thì còn đỡ, nhưng bây giờ là Tết, phải suy nghĩ đến chuyện đưa người vào viện là điều xui xẻo.
Khi Khương Vệ Dân đến thì mấy cô chú, bác trong thôn đã can họ ra rồi.
Thế nhưng Triệu Lan Hoa vẫn vừa khóc vừa kể lể không ngừng: “... Ông ta không biết xấu hổ! Sống thế này không nổi nữa, tôi muốn ly hôn, để ông ta ra đi tay trắng!”
Trước đó, nhìn bà ta trông rất phúc hậu khi có nước da trắng, dáng người cân đối nhưng tối qua chắc chắn không ngủ ngon, lại thêm khóc nhiều, mắt sưng húp đến nỗi sắp không mở ra nổi, càng khiến bà ta trông già đi hơn hẳn. Nhất là vừa khóc vừa làm ầm ĩ thế này, khiến Khương Vệ Cường càng thêm chán ghét.
Nghĩ đến Ngô Ngọc Phương bị bà ta đánh phải nhập viện mà vẫn còn lo lắng cho sức khỏe của mình, còn gọi điện dịu dàng an ủi, thì lòng ông ta càng nghiêng về phía Ngô Ngọc Phương.
“Không muốn sống nữa thì đừng sống!” Khương Vệ Cường quát lớn với bà ta “Giờ đâu có thiếu gì người ly hôn, mình đi ly hôn luôn đi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play