Thanh Nguyệt: Bây giờ nghĩ lại anh chàng này rất có tài, năng lực của hắn ta rất xuất chúng, đàn ông trên thế giới có thể so sánh với hắn ta không có mấy ai. Thật là một người đàn ông hấp dẫn.
Thanh Nguyệt: Không nói nhiều nữa. Lâu rồi không gặp, ta có hơi nhớ hắn. Ta đi tìm hắn chơi đây.
Thanh Nguyệt: Cảm ơn ngươi đã chúc phúc, chúng ta sẽ rất hạnh phúc.
Lữ Mặc Bạch nước mắt vỡ đê, chảy mãi không ngừng. Cố gắng lâu như vậy, làm nhiều chuyện như vậy mà Lãnh Thanh Nguyệt vẫn yêu Lâm Bắc Phàm. Mà hình ảnh của hắn trong tâm trí Thanh Nguyệt lại bị huỷ hại nát bét như vậy. Hắn cũng không biết mình đã vất vả lâu như vậy vì cái gì? Lữ Mặc Bạch ôm ngực lạnh lẽo, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tự an ủi mình:
“Không sao chỉ cần nàng sống tốt là được. Chỉ cần nàng hạnh phúc thì ta sẽ hạnh phúc. Nhưng sao lòng ta lại đau đến thế. Ta thật sự rất muốn khóc...”
“Oa oa oa oa...”
Trong căn phòng lạnh lẽo có một tiếng khóc thấu tim. Lúc này để không phụ lòng tốt của ai đó Lâm Bắc Phàm đã liên lạc với Lãnh Thanh Nguyệt
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT