Lữ Mặc Bạch kềm chế thù hận trong lòng lại không cho Lâm Bắc Phàm phát hiện. Trên mặt lộ ra nụ cười giả tạo, hắn ta nịnh nọt nói:
“Lâm tổng, ngưỡng mộ đại danh từ lâu! Ngươi mới là ánh sáng chân chính của người Hoa nha, trước mặt ngươi thì chút thành tựu này của ta chẳng là gì!”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha:
“Lữ tiên sinh, ngươi khiêm tốn quá rồi! Bất kể là ai có thể đứng đầu ở một lĩnh vực nào đó thì cũng đều là người cực kỳ cực kỳ vĩ đại! Ngươi cũng rất giỏi, ta rất ngưỡng mộ ngươi!”
Hai người bắt tay thân thiện. Lâm Bắc Phàm không khỏi cười tủm tỉm, trong lòng cũng cười hihi. Lữ Mặc Bạch, ngươi vẫn muốn tránh ta, không tiếc chạy đến bên kia đại dương nhưng cuối cùng vẫn đến trước mặt ta cầu xin! Cảm nhận trong lòng chắc chắn là không dễ chịu đúng không? Ha ha ha ha ha!
Lữ Mặc Bạch trên mặt cười tủm tỉm, thế nhưng trong lòng cực kỳ xấu hổ. Chết tiệt, cuối cùng vẫn là cầu xin ngươi! Rốt cuộc ta tạo nghiệt gì mà ông trời muốn trừng phạt ta như vậy? Lâm Bắc Phàm, tiện nhân này đừng cười nữa! Ta ghét nhất nụ cười này của ngươi! Mỗi lần cười làm cho ta không có cảm giác an toàn!
“Ha ha! Hai người ngồi xuống uống trà đi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play