“Hả?” Liên Thủ Tín cúi đầu nhìn Liên Mạn Nhi, hắn có chút không rõ ý tứ của Liên Mạn Nhi. Hắn và Trương Thị không có đánh qua trẻ con, mà là Ngũ Lang cùng Tiểu Thất, hai đứa con trai cũng không có đánh qua, càng không có động đến một ngón tay của Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi. “Mạn Nhi, cha không có đánh con ah.”
Con gái nhà mình thương còn không kịp, như thế nào sẽ động thủ đánh.
Liên Mạn Nhi liền mân mê miệng, dùng ngón tay chỉ chỉ Liên Thủ Tín cùng Liên Diệp Nhi.
“Cha, cha khuyên Tam bá cùng Tam thẩm về sau đều đừng đánh Liên Diệp Nhi nữa.” Liên Mạn Nhi liền ghé vào bên tai Liên Thủ Tín, giả bộ như hạ giọng nói, lại cố ý để Liên Thủ Lễ cùng Triệu Thị nghe thấy lời của nàng.
“Nha.” Liên Thủ Tín bây giờ mới hiểu được.
“Hai chúng ta cũng không có đánh trẻ con.” Liên Thủ Lễ lên tiếng. “Việc ngày hôm nay, ta là bị bắt buộc không còn cách nào khác.”
Dùng phương pháp đánh con mình đi nịnh nọt Chu Thị? Liên Mạn Nhi cho là không đúng. Nàng nhớ rõ tựa hồ thập nhị tứ hiếu trong chuyện xưa, có một câu chuyện về hiếu tử cùng hiếu phụ. Hai vợ chồng vì để hiếu thuận với lão nhân, cảm thấy con trai là thứ vướng víu, ăn hết lương thực vốn bọn họ dùng để cung cấp nuôi dưỡng lão nhân, vì vậy hai vợ chồng quyết định đem con trai chôn sống.
Kết quả không may bị người trông thấy, trẻ con được cứu sống, hai vợ chồng được xưng tán là chí hiếu, từ đấy về sau mĩ danh được lưu muôn đời.
Liên Mạn Nhi nhớ rõ, lúc trước, tại thời điểm nghe câu chuyện này, phẫn nộ trong lòng quả thực không cách nào diễn tả bằng ngôn từ. Nàng thậm chí nghĩ hai vợ chồng kia làm bộ muốn chôn nhi tử, là cố ý để cho người khác trông thấy, cũng không muốn tin tưởng có người cha mẹ ngu xuẩn và nhẫn tâm như vậy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT