Nghe Chu thị nói muốn đuổi Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đi, Ngũ Lang không trả lời ngay mà nhìn Liên Thủ Tín một cái. Liên Thủ Tín hiểu ý, biết đây là lúc hắn nên nói chuyện.
“Nương, tính tình Nhị ca con đã như vậy. Khi cha còn tại thế, ca ấy đã như vậy rồi. Chỉ hơi không có phép tắc, thỉnh thoảng lại ầm ĩ gây chuyện. Trước kia khi nói muốn đuổi ca ấy ra khỏi nhà, cha đã sống c.h.ế.t không chịu đáp ứng mà.”
“Tốt xấu gì cũng là con trai của cha, sống trên đời mấy chục năm, cuối cùng cũng tận hiếu. Phòng ở, ruộng vườn, đều là cha để lại cho ca ấy cả.”
Lễ pháp đạo đức ở niên đại này chính là như vậy, hiếu đạo là trời. Nhưng đồng thời còn có thứ bậc nam tôn nữ ti, nam nhân là ông trời của nữ nhân.
Liên Thủ Nghĩa không có phép tắc, thực sự đã chọc giận Chu thị. Nhưng Liên Thủ Nghĩa lại có chút giảo hoạt. Sau khi Liên lão gia tử qua đời, có thể nói hắn chuyện nhỏ không ngừng gây ra nhưng chuyện to lại chưa từng phạm vào. Trước mặt Chu thị, hắn có thể ầm ĩ sẽ ầm ĩ, có thể nhờ vả sẽ nhờ vả, sau khi được lợi thì Chu thị vẫn là mẹ hắn, vẫn thân thiết gọi mẹ. Có thể nói là chọc Chu thị tức gần chết, nhưng vẫn không cách nào trị hắn.
Cho nên, cho dù Chu thị là mẹ của Liên Thủ Nghĩa, vợ của Liên lão gia tử quá cố, bà có thể làm ầm ĩ nói muốn đuổi Liên Thủ Nghĩa đi, nhưng muốn làm thật lại không dễ dàng như vậy.
Mà Liên Thủ Tín nói như vậy, phần lớn đều là lời nói thật lòng. Chu thị từng nhiều lần tỏ ý muốn đuổi Liên Thủ Nghĩa đi, Liên Thủ Tín chưa hề nói gì. Trong lòng Liên Thủ Tín thật sự không đồng ý đuổi Liên Thủ Nghĩa đi, mặc dù đây là ý nguyện của Chu thị.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT