“Rất tốt” Liên Thủ Tín liền nói: “Cha còn đi tới bước lên thử rồi, rất bền chắc.”
“Không tệ đâu.” Ngũ Lang cũng nói.
“Tỷ, đệ mới đi xem một vòng phía ngoài, đã có người chiếm chỗ ngồi ngay bây giờ rồi.” Tiểu Thất cũng cười nói.
Sân khấu do những người thợ trong gánh hát đến làm, có cả thợ mộc do Liên gia mời tới và vài hạ nhân của Liên gia, mọi người trong nhà cùng nhau dựng lên, thêm cả bà con hàng xóm trong thôn cũng tới làm giúp. Hơn nữa, bởi vì là mùa đông lạnh, đất trống phía trước sân khấu còn dựng thêm lều, có thể cản gió lạnh cho người đến xem biểu diễn.
Liên gia dựng sân khấu, dựng lều, mà tin tức ngày mai bọn họ mời khách, tính cả tin tức mời mọi người tới xem kịch, đã sớm truyền ra ngoài. Người nhà nông khó được rảnh rỗi lúc lễ mừng năm mới, một năm cũng chẳng có gì tiêu khiển, cả đời chẳng được xem kịch mấy lần, vì vậy nghe nói có kịch xem miễn phí tại nhà, tiếng vang rất xa.
Hiện tại sẽ chiếm chỗ ngồi, đó là do sợ nhiều người, ngày mai lúc tới sẽ không có chỗ ngồi tốt, thậm chí không có chỗ ngồi.
Người nhà nông, dân phong thuần phác. Loại chiếm chỗ ngồi này chỉ là khiêng băng ghế dài, hoặc cầm mấy băng ghế nhỏ ra đặt ở đó, chẳng cần để người lại trông chừng. Những người tới sau thấy đã có ghế ở đó, liền biết nơi đó đã có người chiếm, sẽ tìm chỗ khác ngồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play