Liên Thủ Tín làm như vậy khiến cho Chu thị sượng mặt. Nếu là trước kia, bà sẽ vùng dậy la hét mắng chửi, ngang ngược làm càn. Nhưng lúc này lại không phải ngày xưa, mặt Chu thị đen kịt, miệng ngập ngừng nhưng cuối cùng lại không phát ra bất kì âm thanh gì. Lúc này Liên lão gia tử cũng phục hồi tinh thần lại rồi, thấy không giữ được mấy người nhà này liền xuống đất tiễn bọn họ ra ngoài.
Liên Thủ Tín và Ngũ Lang vội vã đỡ Liên lão gia tử trở về.
“Cha, cha cứ ngồi trên giường gạch đi, đừng ra ngoài, bên ngoài lạnh.” Liên Thủ Tín nói với Liên lão gia tử, lại quay người dặn dò Liên Kế Tổ: “Các cháu cũng đừng tiễn, đều là người một nhà, đừng câu nệ mấy nghi thức xã giao này, đều ở trong nhà cùng lão gia tử và lão thái thái đi.”
Lời này dù nhìn Liên Kế Tổ mà nói nhưng ý tứ bao hàm mọi người ở nhà cũ.
Tuy Liên Thủ Tín nói như vậy nhưng mọi người ở nhà cũ trừ Liên lão gia tử và Chu thị ra, đều theo bọn họ ra ngoài, tiễn đến tận cửa lớn, nhìn mấy người Liên Thủ Tín đi xa rồi mới chậm rãi quay vào.
Trong thượng phòng, Liên lão gia tử cúi đầu thở dài. Chu thị đã sớm khóc nước mắt nước mũi ròng ròng.
“… Tán tận lương tâm, lòng dạ sắt đá. Ta chỉ muốn giữ nó lại nói chuyện, nó cũng không đồng ý. Ông không thấy ánh mắt kia, đến nhìn ta nó cũng lười. Là sợ nhìn ta liền làm bẩn mắt Đại lão gia của nó.” Chu thị cầm khăn xì mũi, rồi vo tròn nó trong tay, mắng tiếp: “Nếu không phải các ngươi đều đang nhìn, nó cũng không thèm phản ứng lại với ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT