Sáng sớm vừa mở mắt ra Liên Mạn Nhi liền thấy ngoài cửa bông tuyết bay đầy trời, nàng vô cùng thích thú. Đây là đợt tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay cho nên rất quý giá. Nàng nhanh chóng chạy đi rửa mặt, mặc vào chiếc váy áo màu hồng cánh sen mà Tiểu Hỷ lấy cho rồi hưng phấn chạy ra ngoài ngắm tuyết.
Tiểu Thất cũng đã dậy từ sớm. Hiện nay Lỗ tiên sinh đi rồi, Ngũ Lang lại không có nhà, Liên Thủ Tín và Trương thị không muốn để Tiểu Thất ngủ một mình trong thư phòng ở tiền viện nên kéo con trai nhỏ đến ở cùng hai người trong Đông phòng ở hậu viện.
Ban ngày có Tiểu Thất theo bên cạnh, tối đến còn có thể ôm con trai nhỏ trắng trẻo mập mạp, làm cho hai người Liên Thủ Tín và Trương thị cũng vơi đi phần nào nỗi nhớ đứa con trai lớn xa nhà.
“Tỷ” Tiểu Thất được bao bọc quần áo toàn thân như một chiếc bánh bao vải bông, chiếc mũ trên đầu vương theo từng chùm bông tuyết đang chạy như điên trong viện. Nó vừa nhìn thấy Liên Mạn Nhi thì ùa chạy tới.
Tính trẻ con của Tiểu Thất vẫn chưa bỏ được hết, hoặc có thể là do thân thiết với Đại Mập và Nhị Mập lâu quá nên giống như hai chú cún kia, rất thích bổ nhào vào người khác.
Liên Mạn Nhi kịp thời dang tay tiếp được bánh bao vải bông Tiểu Thất đang nhào đầu đến thì khóe miệng không khỏi nhếch lên. Dạo gần đây dường như Tiểu Thất lại mập thêm chút ít, nhưng ngược lại vẫn không cao thêm được tấc nào.
Trong lý thuyết Hoàng Đế Nội Kinh (là một loại sách thuốc) có viết, bé trai tám tuổi bởi vì còn đang trong tuổi lớn nên phát dục chậm hơn các bé gái đồng trang lứa một chút, đến độ tuổi nhất định sẽ cao vọt lên nhanh chóng. Tiểu Thất mới chỉ hơn tám tuổi, còn cách độ tuổi kia rất xa, mà Liên Mạn Nhi lại đang ở độ tuổi trưởng thành nên cao hơn Tiểu Thất một chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT