Thật là một người không biết giữ mồm giữ miệng.
“Ra riêng cái gì chứ, Tứ Lang và Lục Lang nhà ta còn chưa định hôn. Đám người đại đương gia con cái đều đã lấy vợ, hài tử cũng sanh luôn rồi. Chuyện tốt gì bọn họ cũng chiếm hết… Chút lương thực Nhị Lang cho không nên sung vào kho chung mà đưa cho chúng ta mới phải, chúng ta gom góp lại cũng vừa đủ cho Tứ Lang và Lục Lang sau này định hôn.”
“Lão gia tử và lão thái thái giữ chặt tiền, sau này chắc chắn là cho đám người đại đương gia. Chúng ta đúng là mệnh khổ… nếu mà lão gia tử và lão thái thái bây giờ đem tiền cưới vợ của Tứ Lang và Tiểu Lục đưa cho chúng ta, chúng ta liền dọn ra ngoài ngay.”
“A….Ta không có nói ra riêng, ta…ta chỉ nói vậy thôi chứ ta không nghĩ sẽ ra riêng đâu à.” Hà thị phát hiện mình lỡ miệng nói muốn ra riêng vội vàng sửa lại.
Liên Mạn Nhi cố nín cười, trong lòng nghĩ Hà thị này đúng là hay thật, có chuyện gì không cần ai hỏi đã tự bản thân bà ta đem chuyện nói hết ra.
“Còn nói là không muốn ra riêng, đều nghĩ kỹ muốn chia cái gì khi ra riêng rồi còn nói. Chỉ toàn nghĩ mấy chuyện tốt đẹp cho mình thôi.” Liên Diệp Nhi bỉu môi, nhỏ giọng nói. Liên Mạn Nhi ngồi một lúc, nhìn thấy gần trưa rồi nên cáo từ ra về.
“Mạn Nhi, xưởng dưa chua của nhà cháu có phải sẽ cho Chi Nhi làm đồ cưới không?” Hà thị kéo Liên Mạn Nhi lại hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT