“Mẹ, con gây họa gì chứ. Không phải chỉ là làm vỡ chén trà thôi sao? Cũng không thể trách con.” Liên Đóa Nhi gân cổ, phản đối lời mắng của Cổ thị.
“Mẹ không nói chuyện chén trà.” Cổ thị nhìn Liên Đóa Nhi, “Đóa Nhi, chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao. Bây giờ đã không giống lúc trước, không thể làm việc theo hứng.”
“Con làm gì chứ, cái gì con cũng chưa làm.” Liên Đóa Nhi vẫn già mồm cãi lại.
“Mẹ còn không hiểu con sao? Con nói cho mẹ biết, con bưng chén trà kia, có phải là muốn hắt vào Mạn Nhi không?” Cổ thị bất đắc dĩ nhìn Liên Đóa Nhi, “Làm trò trước mặt mẹ, con còn không chịu thừa nhận sao?”
“Đúng vậy đấy thì làm sao.” Liên Đóa Nhi vênh mặt, bĩu môi nói, “Con muốn hắt nó đấy thì làm sao. Tại sao con lại phải làm việc dưới đất trong khi nó ngồi trên giường gạch? Tại sao con phải mặc quần áo rách nát này trong khi nó mặc đẹp như vậy? Con thấy nó là không vừa mắt. Nó là một nha đầu nông thôn, sao nó lại có phúc lớn như vậy?”
Nói đến đây, Liên Đóa Nhi cũng có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Con…” Cổ thị nhìn Liên Đóa Nhi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vung tay lên, muốn đánh Liên Đóa Nhi. Nhưng cuối cùng, cánh tay đó của bà vẫn vô lực buông xuống. “Đóa Nhi, mẹ đã nói với con rồi, con phải hiểu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play