Đoàn người đi qua, liền nghe thấy có người nghị luận phía sau.
“Làm người nhé, cái khác không nói quan trọng nhất chính là mệnh. Mệnh tốt thì dù tình cảnh sa sút, đều có người giúp đỡ. Cũng giống như chuyện này, nếu số mệnh không tốt thì đã rơi đầu rồi, nhưng mà mệnh tốt nên người ta một sợi lông cũng không thiếu. Nhưng nếu mệnh không tốt thì muốn xin cơm cũng không có nơi để xin, còn mệnh tốt thì lúc nào cũng có đứa con trai tốt bằng lòng phụng dưỡng.”
Đã có người đi theo thở dài thồn thức.
Liên Mạn Nhi không khỏi nghiêng đầu nhìn Liên lão gia tử một cái. Liên lão gia tử vốn vì cười nhiều nên da mặt đã cứng hiện tại càng trở nên cứng ngắc, bước chân tăng tốc, giống như là muốn mau sớm cách xa nghị luận sau lưng.
Chờ đám người Liên Mạn Nhi về đến nhà, Trương Khánh Niên cùng Trương Vường thị đã từ trấn trên trở lại, Lục gia lão gia tử mang theo mấy nhi tử cũng đều được mời tới, Ngũ lang đã làm chủ, lại đem cha con Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưng, còn có cả nhà Ngô Vương thị và Ngô Gia Ngọc cũng được mời tới để tiếp khách, lúc này, bên trong phòng rất náo nhiệt.
Đàn ông ở tiền sảnh, Trương Thanh Sơn và Lục gia lão gia tử tán gẫu rất hợp ý, Trương Thanh Sơn không có xem nhẹ Liên lão gia tử. Lục gia lão gia tử tôn trọng Liên lão gia tử là cha của Liên Thủ Tín, ông nội của Ngũ lang nên cũng đối với Liên lão gia tử hết sức lễ độ. Liên lão gia tử vốn là hay nói, ở nơi này, lời của ông cũng không coi là ít. Nhưng mà, không biết tại sao, nhìn Liên lão gia tử ngồi trong đám người, lại như được vây quanh một tầng tịch mịch không hiểu được.
Phụ nữ thì đi hậu viện, đến phòng phía đông ngồi xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT