Chu thị đập đôi đũa xuống xong, đồng thời mặt cũng trầm xuống. Bà trừng mắt nhìn về phía Liên Thủ Tín.
“Ăn cơm, ăn cơm.” Liên lão gia tử cảm thấy được cảm xúc của Chu thị, lập tức mở miệng nói, “Cầm chén , gắp cho mẹ con một ít sủi cảo. Lão Tứ, cha sẽ không giữ con lại. Con mau trở về ăn cơm đi.”
Liên lão gia tử hướng Liên Thủ Tín phất phất tay, ý là để cho Liên Thủ Tín đi nhanh lên.
Liên Thủ Tín dĩ nhiên hiểu, nhanh chóng cất bước đi ra phía ngoài.
“Cho ta sủi cảo gì chứ?” Không đợi Liên Thủ Tín ra khỏi cửa, Chu thị đã ngăn ở cửa mà mắng lên, “Ta đối với người ta có công lao gì, ta làm gì có mặt mũi ăn sủi cảo nhà người ta. Từ trong ruột ta bò ra, uống sữa của ta, trưởng thành rồi, liền không cần ta nữa, trong đôi mắt của người ta ai mà nhìn nhận ta đâu? Ta là ai là ai chứ? Đi ngay mặt thấy ta, nên cắn răng gọi ta một tiếng. Quay lưng đi, thì trong lòng không biết là mắng ta thành cái gì kia. . . . . . . Vương bát đản, hiện tại trong mắt nó còn có ai hả? . . . . . . Đừng cho ta sủi cảo, cho ta ta liền ném dưới đất, ta là lão bất tử , ta không xứng ăn đồ ăn nhà của ngươi. . . . . .”
Vừa mắng, Chu thị vừa ủy khuất, vành mắt cũng đỏ lên.
Liên Mạn Nhi đứng ở cửa nhìn thấy rất rõ ràng, thầm nghĩ, Chu thị như vậy, bản lĩnh khó lường cũng có thể coi là hạng nhất. Thật là không biết, thế giới quan của bà điều kỳ diệu làm sao mà tồn tại? Những thứ đưa ra không phải chỉ là lý thuyết thôi, hơn nữa từ trong lòng ra ngoài, nàng cảm thấy bà ấy để ý tới, cũng là chuyện người khác không đúng, cũng là người khác bạch nhãn lang. Dưới gầm trời này, thì cũng chỉ có một mình bà là người tốt. Là có lòng tốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT