“Mẹ, mẹ đây là muốn làm gì?” Liên Thủ Tín xoa trán. Tại sao hắn lại có một người mẹ như vậy? Động một chút là chụp cái mũ bất hiếu, không nhận mẹ ruột lên đầu hắn, tội danh lớn như vậy, hắn thật sự rất bất đắc dĩ.
“Bà nội, nội có chính sự gì thì nói đi, vừa lúc có cháu ở đây để nghe.” Liên Mạn Nhi căn bản không để ý tới lời nói của Chu thị, có nhận hay không nhận mẹ, chỉ nhàn nhạt nói, “Bà nội, người và ông nội làm chủ nhà này, ở nhà của cháu, cũng do cha và mẹ cháu làm đương gia. Cha cháu quản lý chuyện bên ngoài, mẹ cháu quản lí chuyện trong nhà, cũng giống như ông nội và bà nội. Chuyện bà nội sắp nói, nhất định là chuyện trong nhà, đáng lẽ phải nói với mẹ cháu mới đúng chứ. Cháu ở đây, bà nội muốn nói gì, đúng lúc cháu có thể truyền lời giúp nội.”
Lời này của Liên Mạn Nhi đã là nói giảm nói tránh rồi, không đến mức khiến cho Chu thị phải nói Liên Thủ Tín không đảm đương nổi việc đương gia, hơn nữa, vô luận kế tiếp Chu thị nói cái gì, Liên Thủ Tín và Liên Mạn Nhi đều có thể tiến thối được.
Liên Mạn Nhi lựa chọn làm như vậy, cũng là vì suy nghĩ đến cảm xúc của Liên Thủ Tín. Liên Thủ Tín là người trọng tình cảm, nếu như nàng xé toang mặt với Chu thị, vô luận kết quả như thế nào, trong lòng Liên Thủ Tín cũng sẽ không thoải mái, hơn nữa đối với tất cả mọi người đều có chỗ không tốt. Một cuộc tranh cãi, nhất đao lưỡng đoạn, tuy nói là lưu loát dứt khoát, nhưng ở niên đại này, suy nghĩ đến tính tình của Liên Thủ Tín, điều đó là không thực tế, nếu thật sự làm như vậy, trước dư luận, cũng là lưỡng bại câu thương.
Lập trường phải kiên định, nhưng kiên quyết tránh cãi nhau với Chu thị.
Chu thị nghe Liên Mạn Nhi nói xong, mặt lập tức đỏ lên. Có điều trong lòng bà rất rõ ràng, hôm nay không có cách nào đuổi Liên Mạn Nhi ra khỏi đây được. Trong lòng bà bắt đầu nôn nóng. Gần đây, rõ ràng bà cảm giác được, Liên Thủ Tín cách lòng bàn tay của bà càng ngày càng xa. Đặc biệt là lần trồng trọt lúc trước, khi ăn cơm, bà tức giận đến như vậy, khóc thành như vậy, tranh cãi ầm ĩ với Liên lão gia tử như vậy, nhưng Liên Thủ Tín vẫn thờ ơ. Không giống như kỳ vọng của bà, gọi Trương thị tới để răn dạy, cũng không đến trước mặt bà để cầu khẩn.
Chuyện đã đến mức này, bà muốn bảo đảm hạnh phúc của Liên Tú Nhi. Hơn nữa, bà cũng muốn xác nhận, bà còn có thể nắm đứa con trai này trong lòng bàn tay nữa hay không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play