Hận nhất là mưa càng lúc càng lớn, không trồng được hoa màu trong đất. Lúc này mọi người vội vàng khiêng nông cụ chạy vào nhà.
Chờ Trương thị dẫn theo Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi làm xong thức ăn, lúc tất cả mọi người ngồi xung quanh bàn cơm, bên ngoài vẫn còn mưa, hơn nữa càng ngày càng có xu hướng lớn hơn.
“Nhìn trời mưa thế này, ngày mai không thể ra ruộng được rồi.” Liên Thủ Tín tỉ mỉ nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, giơ chén lên mời Ngô Ngọc Quý, nói. Không ra ruộng được, sẽ không thể gieo mầm, lại phải đợi ruộng tơi một chút, mới có thể tiếp tục gieo giống hoa màu, chuyện này sẽ làm chậm trễ rất nhiều thời gian. “Lần này, may có Tam ca giúp đỡ, nếu không hôm nay chúng ta có làm thế nào cũng không thể hoàn thành được.”
“Đều là người một nhà, khách sáo làm gì.” Ngô Ngọc Quý cũng cầm chén, chạm chén với Liên Thủ Tín, uống xong một hớp, liền nói.
Có Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng và hai người làm công theo ngày, tổng cộng có bốn lao động cường tráng giúp đỡ, làm liên tục hai ngày, nhà Liên Mạn Nhi chỉ còn khoai lang. Bởi vì cây giống khoai lang còn chưa cao lớn, cho nên tạm thời còn rất yếu ớt, hoa màu còn lại đều đã gieo trồng xong. Vì thế, hôm nay nhà Liên Mạn Nhi chuẩn bị cơm tối đặc biệt thịnh soạn.
“Ngày mai không cần làm việc, chúng ta cứ uống thoải mái.” Liên Thủ Tín cười nói.
Việc trồng trọt đã hoàn thành, trong lòng cũng trở nên thoải mái hơn, lại có cha con Ngô Ngọc Quý tới giúp đỡ, trong lòng Liên Thủ Tín càng thêm cao hứng. Không thể không nói, giờ phút này, tâm tình của Liên Thủ Tín vô cùng tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play