“Lão Tứ thật là cẩn thận.” Lão hán cười cười, “Ta đã tìm người hỏi rồi, ngày ấy vừa hết tang kì, không có chuyện gì. Cho dù lệch mấy ngày cũng không còn người quản ta.”
Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ mới hiểu được hai người nói cái gì. Trầm hoàng hậu mất có 1 tháng tang kỳ. Mấy ngày hôm trước các nàng mới nhận được thông báo, bất quá thông báo từ kinh thành truyền tới các nàng nơi này cũng phải mất mấy ngày thời gian, tính như vậy thì trung tuần tháng sau, một tháng tang kỳ cũng đã qua.
Lão hán lại cùng Liên Thủ Tín hàn huyên mấy câu việc nhà, lưu lại hai mươi văn tiền làm tiền đặt cọc. Trương thị gói nửa cân mầm đậu, một cân dưa chua cho hắn để hắn cầm về nhà nếm thử trước.
Lão hán từ chối một hồi cũng nhận, thật cao hứng mà bước đi.
“Mầm đậu này còn chưa ủ tốt, nhanh như vậy liền khai trương.” Trương thị hiển nhiên thật cao hứng, còn đi nhìn xem đậu nành vừa ủ buổi trưa, dường như mầm đậu kia hiện tại có thể mọc ra ngay.
“Chúng ta còn có cả dưa chua nữa đấy thôi, ta nghĩ người ta chính là thấy chúng ta cùng lúc bán 2 món ăn khác nhau, liền muốn mua cùng luôn, bớt việc.” Liên Thủ Tín nói.
Liên Mạn Nhi cảm thấy lời này nói có một chút đạo lý, bất quá……
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT