Thiên Mạch ợ vài cái rồi nói nghiêm túc: “Sáng nay khi ta tỉnh dậy suy nghĩ một hồi, cảm thấy có một chuyện phải nói với các ngươi.”
Kỳ Hàm hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thiên Mạch nói: “Tối qua ta không phải ở cùng với biểu ca của ngươi sao, nửa đêm hắn đột nhiên rời giường. Ta ngủ nông, nghe thấy động tĩnh thì không ngủ được, ta tưởng hắn dậy đi ngoài nên cũng dậy theo, định cùng đi cho tiện. Không ngờ, hắn không phải đi ngoài đâu!”
Xuân Lệ buồn nôn, nhìn Thiên Mạch với vẻ mặt đau khổ, “Nhị sư ca, huynh đừng cứ nói về việc đi tiện gì đó nữa, muội vừa ăn xong, không muốn ói đâu.”
Thiên Mạch liếc nàng một cái, ánh mắt rất ghét bỏ, “Sao muội nhạy cảm thế, không nói đi ngoài thì phải nói là đi tiểu sao? Bị muội làm rối, ta quên mất mình đang nói đến đâu rồi. Ta nghĩ — à, nói đến hắn không phải đi ngoài đâu!”
“Ọe —” Xuân Lệ nhịn mãi mới nuốt được cơn buồn nôn đang dâng lên. Nam tử thô lỗ này thật là quá đáng ghét —
Kỳ Hàm đưa tay vỗ nhẹ lưng Xuân Lệ, rồi còn đẩy cho nàng một cốc nước, Xuân Lệ chưa kịp lấy, thì Thiên Mạch đã nhanh chóng uống hết cốc nước, rồi mở to mắt hỏi: “Các ngươi có biết hắn nửa đêm dậy làm gì không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT