“Lão nhị nhà ngài sao vậy?” Xuân Lệ bình tĩnh tránh được tay ông, nhìn về phía Thiên Mạch.
Thiên Mạch dựa vào tường, bĩu môi, vẻ mặt rất ghét.
Lão già này lúc đến còn tốt, vừa thấy sư muội vào cửa đã khóc như mẫu thân chết, thật quá đáng, coi mấy người ở Sùng Minh bọn họ như kẻ ngốc!
Xuân Lệ nhìn vẻ mặt của Thiên Mạch, trong lòng cũng hiểu ra tám phần. Kỳ lão gia này có thể diễn trò như đâm dao vào đùi, rơi nước mắt chỉ là chuyện nhỏ. Ở nhà cùng với Kỳ phu nhân chỉ sợ lại không biết âm thầm tính toán âm mưu hại người gì, đầy là cần phải dùng đến nàng, nếu không tại sao nửa tháng không hỏi han, lại nhất định phải đến vào tối nay? Khanh Tiểu Phù không phải đã nói sao, Lan Vĩnh Ninh có vài đứa nhi tử, ngày nào cũng nghĩ cách báo thù Kỳ gia, có lẽ liên quan đến chuyến đến thăm đột ngột lần này của Kỳ lão gia.
Nàng khinh bỉ cười hứ một tiếng, chậm rãi đi đến bàn ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, uống liên tiếp ba chén, trong khi Kỳ Liên Sơn vẫn đang ở bên cạnh lau nước mắt.
Ông muốn giả vờ, nàng thì cứ nhìn. Khi nào ông mệt mỏi không diễn được nữa, nàng sẽ tiếp tục xem ông diễn tiếp.
Thiên Mạch biết sư muội cố tình muốn kéo dài thời gian với Kỳ lão gia, nhưng hắn ta không thể nghe thêm nữa. Giữa đêm khuya, một lão già chạy đến nhà mình khóc lóc như thế thì thật không ra gì, đêm khuya còn không cho người ta ngủ, hắn ta tiến lên kéo tay Kỳ Liên Sơn đang lau mũi, trong giọng nói đầy bất mãn, “Ta nói này Kỳ lão gia, ông nghỉ một chút đi, có chuyện thì nói, không có việc gì thì về. Đã muộn rồi, bọn ta còn phải nghỉ ngơi nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT