Ở đầu kia của con phố, Tạ Quân Thụy chứng kiến cảnh vừa rồi, trong lòng không khỏi cảm thán, đi được vài bước, hắn ta nói với Xuân Lệ: “Từ nhỏ đến lớn, ta luôn rất ngưỡng mộ những người có võ công.”
Lại là một lời khen phải không? Xuân Lệ chỉ cười cười, “Vậy ngài có ngưỡng mộ nhị thiếu gia không?”
“Luôn luôn ngưỡng mộ, nhưng đệ ấy lại nghĩ ta suốt những năm qua đều ghen tị với đệ ấy, ha ha. Bây giờ, ta đối với đệ ấy,” Hắn ta dừng lại, nhìn về phía cổng lớn Kỳ gia ở không xa, như tự nói với mình: “Càng ngưỡng mộ hơn.”
Xuân Lệ không hiểu, “Hiện tại nhị thiếu gia có gì đáng ngưỡng mộ? Chẳng qua chỉ có vài nam tử thích hắn thôi mà? Có ích gì chứ? Vẫn bị người ta đá như thường.” Nói vài câu xong, nàng cảm thấy rất thoải mái.
Tạ Quân Thụy nghe xong, nhưng không thể cười nổi, “Nàng có ấn tượng không tốt về biểu đệ à?”
Xuân Lệ thành thật trả lời: “Hắn có đôi khi thật sự rất đáng ghét.”
“Thực ra bản chất của đệ ấy không xấu, chỉ là thích trêu chọc người khác thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT