Vào lúc hoàng hôn, Thiên Mạch cố ý đặt một phòng bên cạnh, còn tự tay dọn dẹp lại phòng cho sư muội, sư muội thích hoa, hắn ta còn mua một đống hoa thơm mà bản thân không biết tên để cắm đầy bình. Nhìn thành quả lao động của mình với vẻ hài lòng, Thiên Mạch liền tranh công với sư muội, “Thế nào? Chắc chắn ở đây sẽ thoải mái.”
Nhưng Xuân Lệ nằm trong phòng được Thiên Mạch bày biện cẩn thận, lại trằn trọc không ngủ được.
Đúng lúc Thiên Mạch cũng chưa tắt đèn, Xuân Lệ đẩy cửa phòng hắn ta, thấy hắn ta đang dựa vào cửa sổ ngắm cảnh đêm. Xuân Lệ cũng đi qua, lơ đãng ngắm cùng hắn ta.
“Sư ca, ta phát hiện Kỳ lão nhị là cố ý.” Giọng điệu nàng vừa bất đắc dĩ vừa chán nản. Gió đêm mát mẻ nhẹ nhàng, thổi tóc nàng bay bay.
Hắn cố tình nói cần nàng ở bên cạnh bảo vệ, lại cố tình vào lúc sắp có nguy hiểm thì đưa nàng đi, cuối cùng đạt được mục đích không thể cho ai biết của hắn— Cố ý khiến nàng thay đổi ấn tượng với hắn, cảm kích, còn không thể khống chế được mà lo lắng cho hắn!
Lại còn lo lắng đến không ngủ được!
Biết rõ đây có thể là Kỳ lão nhị bày ra, muốn lạt mềm buộc chặt gì đó, cũng thật là đủ ti tiện. Nhưng, cuối cùng, hắn và nàng không có thâm thù đại hận, mà việc hắn làm tối nay cũng là vì dân trừ hại, thấy việc bất bình còn phải rút dao tương trợ nữa, nghĩ vậy, tựa hồ cũng có lý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play