Xuân Lệ nhíu mày, biểu thiếu gia này chắc chắn là cố ý! Nàng luôn cảm thấy đại thiếu gia thật đáng thương, không chỉ người trong nhà không coi hắn ta ra gì, ngay cả biểu thiếu gia này cũng theo góp vui! Hắn ta chắc chắn đã nghe thấy, mặt đỏ bừng, không thèm nhìn về phía này, tức giận đi thẳng về hành lang!
Tạ thị hoảng hốt, vội đứng dậy, vỗ vai Kỳ Liên Sơn, “Hỏng bét rồi, Đại Lâm tử chắc chắn tức giận, nhanh đi dỗ thằng bé!”
Kỳ Liên Sơn cũng có chút hối hận, đại nhi tử từ trước đến giờ vốn ngoan ngoãn chưa bao giờ không biết tôn trọng người lớn, lần này lại không thèm nhìn, chắc chắn là đang đau buồn. “Lâm nhi, con chờ phụ thân một chút—” Kỳ lão gia vừa nói vừa chạy tới, chạy được vài bước lại nhăn mặt quay lại, lần này nhớ rồi, chống gậy cho vững, Hồ quản gia ân cần đỡ lên, hai người chậm rãi đuổi theo đại thiếu gia.
Màn kịch hay đã kết thúc, nhìn mà cũng thấy mệt. Kỳ Hàm đặt ly trà xuống đứng dậy, nói với Xuân Lệ: “Ngươi theo ta về.”
Xuân Lệ không nhúc nhích.
Tạ thị sốt ruột, đi tới nháy mắt ra hiệu cho nàng, Xuân Lệ sợ bà lại lải nhải, không tình nguyện mà đi theo.
Ai ngờ về đến viện, nhị thiếu gia lại không uống rượu giải sầu. Mà ngồi trên xích đu dưới cây ngô đồng, nhàn nhã lắc lư.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play