Bên kia, trong biệt viện Lan gia.
Tiểu Lý tử lo lắng đi vào phòng, không tình nguyện nói: “Gia, bàn ăn đã hâm nóng hai lần rồi, e rằng nhị tiểu thư sẽ không trở về nữa.”
Vân Khê nhìn bàn ăn, nâng chén rượu uống một ngụm, “Đợi thêm chút nữa. Muội ấy ra ngoài đặc biệt nói muốn ăn cá chua ngọt, có thể là có việc đột xuất chậm trễ. Ngươi đã ăn món ta làm, tay nghề của ta vẫn có thể chấp nhận được chứ?”
Tiểu Lý tử giật mình, trời ạ, đây có phải là vị gia kiêu ngạo oai phong một cõi không ai bì nổi ngày xưa của hắn ta không? Sao lại thiếu tự tin như vậy? Còn hỏi hắn ta tay nghề ra sao? “Tất nhiên là tuyệt vời!! Tiểu nhân ăn một miếng món ngài làm là phúc ba đời, ngay cả nhà xí cũng không dám đi! Nhị tiểu thư có được huynh trưởng như ngài, thật là phúc phận tu luyện mười đời mới có được! Ngài vì tự tay nấu ăn cho nàng ấy, đã phá lệ đi chợ mua nguyên liệu, ngài không thấy đại tỷ bán rau nhìn thấy ngài mà ngạc nhiên đến mức cả cái cân cũng rơi xuống chân sao? Cả buổi chiều ngài không làm gì, chỉ nhốt mình trong bếp! Nếu nhị tiểu thư biết những điều này, chắc chắn sẽ rất cảm động!”
“Nhưng mà—” Vân Khê khổ sở cười thở dài, “Giờ này muội ấy có thể đã sớm bỏ quên ta ra sau đầu rồi.”
Tất cả mọi thứ đẹp như một giấc mơ.
Nhìn như giấc mơ vừa hoang đường vừa đẹp đẽ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play