Trên núi Sùng Minh.
“Á! Sư phụ, nhẹ tay chút!”
Trong căn nhà trúc vang lên tiếng kêu thảm thiết của Thiên Mạch như lợn bị thọc huyết. Tiểu Dương Đào đứng bên cạnh, bị tiếng kêu này dọa đến mức không dám mở mắt.
Vĩnh Thái vỗ vai hắn ta một cái, “Kêu cái gì, có phải nữ nhân sinh con đâu, có thể đau đến mức nào chứ!”
Thiên Mạch nhíu mày, nhìn ông phàn nàn, “Sư phụ, rõ ràng là sư phụ đang mơ màng, vừa rồi một dao đã đâm vào thịt tốt của con, con biết, sư phụ đang nhớ sư muội.”
Vĩnh Thái ném mũi tên vừa lấy ra từ bắp chân hắn ta xuống đất, rồi cẩn thận băng bó cho hắn ta xong, mới nói: “Tay trái tay phải đều là thịt, sư phụ cũng đau lòng cho ngươi. Ngươi thật ngốc, lớn như vậy mà chỉ xuống núi một lần, về còn mang về một mũi tên độc cho sư phụ. May mà độc này không quá nguy hiểm, vi sư có thể giải. Giá mà Lan San ở đây thì tốt, những việc này có thể để hắn làm.”
Thiên Mạch trừng mắt nhìn ông, càng nghĩ càng thấy ấm ức, “Thì ra đại sư ca giờ đã học hư rồi, còn nói gì sư phụ bệnh bảo bọn con gấp gáp về, hóa ra ngài căn bản là không bị bệnh!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play